Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 38

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~17 phút

Lục Tu Viễn vẫn tiến từng bước về phía cô.

Cô nghe thấy anh ta đang nói điều gì đó:

“Rất xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy, nhưng Vân Thiến là em gái anh, những gì nó muốn, anh đều muốn giúp nó đạt được.”

Đầu cô đau như búa bổ, cô đã đập đầu vào tường mấy lần nhưng vẫn không giảm bớt được cơn đau. Có lẽ vì quá khó chịu, cuối cùng cô cắn răng đập mạnh một cú, sau đó chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, và rồi không biết gì nữa.

Lục Tu Viễn sững sờ nhìn Lâm Thanh Thanh nằm trên đất đầu bê bết máu. Anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Vân Thiến nói với anh rằng cô ta muốn khiến Dịch Trạch Diên cho rằng Lâm Thanh Thanh là một người đàn bà lăng loàn để anh ấy chán ghét và ruồng bỏ cô, nên đã cầu xin anh giúp một tay.

Anh ta thấy kế hoạch này quá mạo hiểm, lại ngu ngốc, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến chính mình bị kéo vào, nhưng nếu thành công, họ sẽ được rất nhiều. Vân Thiến có thể có được Dịch Trạch Diên, còn anh ta... sẽ có được cô ấy.

Dù không có được Thanh Thanh, nhưng chỉ cần một đêm ân ái cũng đủ rồi.

Vài năm trước khi lần đầu gặp, cô đã để lại trong anh ấn tượng khó quên. Rồi đến khi tìm gặp Vân Thiến, cô cũng có mặt ở đó. Lần ấy, ánh mắt cô lạnh lùng, mang theo vẻ kiêu ngạo không thể chạm tới, nhưng từng cử chỉ lại toát lên vẻ quyến rũ đến tận xương tủy. Từ giây phút đó, anh ta không thể nào quên được cô.

Kế hoạch này rất mạo hiểm, đặt cược rất lớn. Với tính cách cẩn trọng của anh ta thì ngày thường chắc chắn sẽ không dám làm, nhưng sức hấp dẫn của cô đối với anh ta lại quá lớn.

Người ta nói “ trên đầu chữ “Sắc” lưu một con dao”, ý nói muốn có được mỹ nhân thì phải chấp nhận mạo hiểm.

Nhưng có nằm mơ, Lục Tu Viễn cũng không nghĩ mọi chuyện lại tệ đến mức này.

Vân Thiến đã xịt pheromone và hoa mạn đà la lên người anh ta những thứ có tác dụng kích thích ham muốn và gây ảo giác đối với phụ nữ. Anh không ngờ cô lại mạnh mẽ đến mức thà tự tổn thương còn hơn mất đi lý trí.

Máu từ đầu cô chảy ra lênh láng trên mặt đất. Nhìn màu m.á.u đỏ tươi chói mắt ấy, Lục Tu Viễn mới sực tỉnh. Anh ta muốn có được cô, nhưng không muốn cô chết.

Anh ta cởi áo khoác giấu vào trong tủ, rồi bế cô rời khỏi đó, đi qua sân để quay lại biệt thự nhà họ Dịch. Quản gia thấy vậy thì hoảng sợ đến nỗi không nói được lời nào. Lục Tu Viễn cố giữ bình tĩnh, ra lệnh bà ta đi lấy hộp thuốc và gọi điện thoại.

Quản gia vội vàng lấy hộp thuốc đến, Lục Tu Viễn nhanh chóng sơ cứu cầm m.á.u cho cô. Tài xế đã lái xe đến, anh ta lập tức bế cô lên xe và đưa cô đến bệnh viện gần đó – một bệnh viện thuộc tập đoàn nhà họ Dịch đầu tư xây dựng.

Dịch Trạch Diên nhận được tin liền vội vã chạy đến bệnh viện. Cô vẫn đang hôn mê, nằm trên giường truyền nước biển. Nhìn thấy cô như vậy, anh cảm giác như có một tia sét đánh thẳng vào đầu mình, cả người đông cứng, rất lâu sau mới hoàn hồn.

“Cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ lau mồ hôi trán, cẩn trọng nói: “Trước đây phu nhân từng bị thương ở đầu đúng không ạ?”

“Có, nhưng không nghiêm trọng.”

Bác sĩ tiếp lời: “Tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn để lại di chứng. Lần này chỉ là chấn động nhẹ, nhưng vì có di chứng cũ nên cô ấy mới hôn mê mãi không tỉnh.”

“Khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?”

Bác sĩ lại lau mồ hôi, lựa lời kỹ càng: “Cái này … chưa nói chắc được, nhưng tôi thấy có điều lạ.” Ông chỉ vào biểu đồ điện não, “Anh xem, bình thường người hôn mê thì sóng điện não sẽ rất ít d.a.o động. Nhưng hiện tại sóng điện não của phu nhân lại d.a.o động rất mạnh, điều đó chứng tỏ não bộ của cô ấy đang hoạt động rất tích cực. Cô ấy hôn mê có khả năng là vì… không muốn tỉnh lại.”

Bác sĩ vừa nói vừa cẩn trọng quan sát sắc mặt anh. Không ngờ vị tổng tài trẻ tuổi luôn trầm ổn, tự tin giờ lại hiện vẻ m.ô.n.g lung. Anh ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường rất lâu mới lên tiếng: “Phải làm gì cô ấy mới tỉnh lại?”

Bác sĩ thở dài: “Bình thường nên nói chuyện nhiều với cô ấy, gọi tên cô ấy, để cô ấy biết vẫn còn có người luôn nhớ đến cô ấy.”

Dịch Trạch Diên không nói gì. Bác sĩ thấy vậy cũng chỉ biết lặng lẽ thở dài rồi rời đi.

Anh chị em nhà họ Lục sống sát vách biệt thự nhà họ Dịch, giữa hai bên chỉ có một bức tường, còn mở một chiếc cổng vòm để tiện qua lại.

Lúc này trong nhà, Lục Vân Thiến đang rất lo lắng. Cô nhận được điện thoại của Lục Tu Viễn từ sớm, anh ta nói kế hoạch thất bại rồi. Cô ta cũng không ngờ Lâm Thanh Thanh lại cứng rắn đến vậy, dám đập đầu vào tường để giữ tỉnh táo.

Lúc này cô đang đi đi lại lại trong phòng, lo lắng không yên. Đến khi anh trai mở cửa bước vào, cô liền hỏi ngay: “Sao rồi? Dịch Trạch Diên có nghi ngờ gì anh không?”

Kế hoạch đã thất bại, tuyệt đối không thể để Dịch Trạch Diên nghi ngờ.

“Anh chỉ nói với anh ta rằng em ấy ngất xỉu trong phòng đàn của ba. Lúc anh vào đã thấy cô ấy ngất trên đất. Lúc bế về anh đã cởi áo khoác rồi. Không ai nghi ngờ gì đâu.”

Lục Vân Thiến thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, hai anh em vẫn không hoàn toàn yên tâm, nên buổi tối họ lấy cớ sang hỏi thăm tình hình của Lâm Thanh Thanh để dò xét, còn cố ý ở lại dùng cơm cùng.

Trong bữa ăn, cả Dịch Trạch Diên và mẹ anh – bà Trương Thục Hỉ đều không nói gì, sắc mặt không tốt – cũng là điều bình thường khi người thân đang hôn mê. Ngoài ra không có biểu hiện gì là bất thường.

Có vẻ như họ thật sự chưa nghi ngờ đến anh em nhà họ Lục. Lúc này hai người mới hoàn toàn nhẹ nhõm.

Tối hôm đó, Dịch Trạch Diên không ngủ được. Anh cầm một chai rượu vang lên tầng thượng uống. Không lâu sau, anh nghe tiếng bước chân sau lưng – biết là Lục Vân Thiến nên không quay đầu lại.

Cô bước đến đứng cạnh anh, khoanh tay nhìn anh vài giây. Anh mặc áo sơ mi đen, quần tây đen – màu đen đậm dường như hòa vào màn đêm, nhưng lại nổi bật hơn cả đêm tối. Anh có khí chất khiến người khác không thể bỏ qua.

Một cơn gió lạnh mùa đông thổi qua, áo anh mỏng, đứng thẳng giữa trời như chẳng cảm thấy gì.

Lục Vân Thiến quay đi, cười nhẹ: “Tiểu thê tử của anh đang nằm mê man trong bệnh viện, anh còn có tâm trạng uống rượu ở đây, xem ra cũng chẳng quan tâm cô ta mấy.”

Dịch Trạch Diên không buồn nhìn cô, ánh mắt anh dõi về phía xa, bóng tối che lấp vẻ mặt anh, nhưng khí chất cường thế khiến nét mặt anh càng thêm trầm sâu.

“Không liên quan đến cô.” Giọng anh lạnh lùng.

Anh nhấc ly rượu, nhấp một ngụm, ngón tay thon dài, động tác tao nhã, khiến người khác khó rời mắt. Uống xong anh đặt ly sang bên.

Dù người đàn ông này luôn lạnh lùng vô tình với cô, nhưng phải thừa nhận anh có sức hút cực mạnh. Ngay cả sự lạnh nhạt ấy cũng có thể trở thành mị lực.

Hơn nữa, cô hiểu rất rõ, anh lạnh lùng với cô là vì ba cô. Anh cố tình dùng thái độ này để trả thù ông ta, hoặc cũng có thể là đang trấn an lòng mình.

Cô không tin anh thật sự muốn đối xử tàn nhẫn với cô.

Vì thế dù anh cố ý phớt lờ, cô cũng không lùi bước. Anh càng lạnh nhạt bao nhiêu, cô càng muốn khiêu khích bấy nhiêu.

Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của anh lúc này, cô lại chẳng mấy để tâm, nói tiếp: “Phải rồi, dù sao cũng chỉ là con thú cưng được nuôi bên cạnh, giữ lại để xoa dịu cô đơn thôi. Dù cô ta có chết, anh cũng sẽ chẳng buồn quá lâu.” Cô ghé sát lại, mỉm cười: “ Tôi hiểu anh nhất mà, Dịch Trạch Diên, người anh yêu nhất chính là bản thân anh.”

Lúc trước, thấy anh đặt ly rượu bên phải, cô cũng tiến lại gần phía. Khi cô ghé sát, anh nhíu mày, dời ly rượu sang bên trái.

Thấy vậy, cô bật cười lạnh, nhân lúc anh không để ý liền cầm ly lên. Anh cau mày, mặt lạnh hẳn: “Muốn uống thì tự rót, đừng làm bẩn ly của tôi.”

Chữ “bẩn” rõ ràng khiến cô bị đ.â.m trúng. Cô hếch cằm, uống cạn ly rượu, rồi cầm ly úp ngược, chậm rãi nói: “ Tôi cứ uống đấy thì sao? Chỉ là ly rượu, cần gì keo kiệt vậy.”

Sắc mặt anh ngày càng u ám: “Xem ra hôm nay cô không muốn về.”

Cô cảm thấy có gì đó bất thường. Những năm qua, cô vừa sợ vừa hận, vừa yêu anh. Chỉ cần không đụng đến ranh giới, cô có thể tùy ý thử thách giới hạn.

Nhưng nếu thật sự chọc giận anh, hậu quả cô không chịu nổi.

Thế nên cô biết điều lùi một bước, nhún vai: “Thật chẳng thú vị, chọc anh tí mà nghiêm túc vậy à, tôi đi là được chứ gì?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn đồng hồ rồi khẽ cười một nụ cười rất nhẹ nhưng lại rất âm u, khiến người ta sởn gai ốc.

“Đến giờ rồi, chúng ta cùng đi xem anh cô một chút.”

Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh nói xong thì rời đi, cô vội vàng đuổi theo. Qua chiếc cổng vòm, anh đi thẳng đến biệt thự nơi anh em cô ở. Lúc này trong lòng cô trào dâng một linh cảm chẳng lành.

Biệt thự hai tầng, vừa bước vào cổng đã thấy cửa chính mở toang. Bên ngoài đứng rất nhiều người đều là thuộc hạ thân tín của Dịch Trạch Diên. Những người này chỉ xuất hiện khi anh có việc cần phải đi công tác xa. Còn bình thường, họ tuyệt đối không lộ diện.

Linh cảm xấu ban đầu càng lúc càng mãnh liệt. Cô đi theo anh vào trong nhà thì thấy anh trai mình đang bị trói chặt trên ghế.

Cô hoảng loạn hét lên: “Dịch Trạch Diên, anh làm gì vậy? Dựa vào đâu mà trói anh tôi? Tôi sẽ đi tìm dì nói lý lẽ!”

Cô định lao ra cửa, nhưng bị hai người chặn lại. Cô vừa giận vừa sợ, quát lên: “Anh điên rồi sao? Bao nhiêu năm qua ai cũng yên ổn, sao lại làm vậy? Anh quên lời hứa với ba tôi rồi sao? Đừng quên trong nhà máy rượu vẫn còn nhiều người của ba tôi! Nếu anh em tôi xảy ra chuyện, anh cũng không yên đâu!”

Anh rút một điếu thuốc, bật lửa châm lên, khói trắng lượn lờ che lấp gương mặt anh, làm nó trở nên mơ hồ. Giọng anh nhẹ nhàng: “Thời thế đã thay đổi. Giờ Tập đoàn Dịch Thành đã niêm yết. Nó không còn là nhà máy rượu trong tay ba cô nữa. Bây giờ nhà máy áp dụng AI, ngay cả người của tôi còn bị đào thải, huống gì là người của ông ta. Ba cô tưởng đã để lại cho tôi chướng ngại vật, nhưng chắc không ngờ thế giới thay đổi quá nhanh, những thứ đó giờ chẳng còn giá trị gì.”

“Chính vì không còn đe dọa nên hai người mới còn sống yên ổn. Dù sao nhà họ Dịch cũng không thiếu tiền nuôi hai kẻ ăn không ngồi rồi. Nếu không, cô nghĩ mình còn đứng đây nói chuyện được à?”

Mặt cô trắng đỏ thất thường, cố nén cơn giận: “Nếu anh không xem chúng tôi là mối đe dọa, vậy tại sao trói anh tôi?”

Giữa làn khói, sắc mặt anh dường như càng trở nên u tối: “Tại sao tôi làm vậy, trong lòng các người rõ hơn ai hết. Mấy người thật sự nghĩ là tôi không biết gì sao?”

Một tia sét đánh ngang trong lòng cô, lẽ nào anh đã biết chuyện Lâm Thanh Thanh bất ngờ gặp nạn là do hai anh em cô gây ra? Nhưng không đúng, anh trai cô làm mọi việc đều rất kín đáo, làm sao anh có thể biết?

Dịch Trạch Diên vẫn tiếp tục nói:

“Cô biết đấy, tôi vốn là người thù dai nhớ lâu, không động vào tôi thì mọi chuyện dễ nói, nhưng một khi làm quá phận...”— anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc như d.a.o xuyên qua làn khói rơi thẳng xuống người cô: “ Tôi nhất định trả lại gấp bội.”

Không biết có phải do ánh mắt quá sắc bén của anh hay không, Lục Vân Thiến bị anh làm cho sững người, lùi về sau một bước. Nhưng rất nhanh sau đó, cô cảm thấy bản thân có điều gì đó không ổn.

Rất nóng, một cảm giác nóng ran lạ thường, cơ thể như bị thiêu đốt từ trong ra ngoài.

Cảm giác này đến quá đột ngột, Lục Vân Thiến chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cơn nóng thiêu đốt lan khắp người, khiến cô ngày càng khó chịu.

Lục Tu Viễn đương nhiên cũng phát hiện ra em gái mình có vấn đề, anh bị trói không thể cử động, thấy em khó chịu thì vùng vẫy hết sức, giận dữ hét lên với Dịch Trạch Diên: “Anh đã làm gì con bé?”

Dịch Trạch Diên dập tàn thuốc vào gạt tàn, hai tay đút túi, ánh mắt lướt qua hai anh em họ, cười một cách sâu xa: “Cô luôn miệng nói hiểu tôi, nhưng cô hiểu tôi được bao nhiêu? Nếu cô thực sự hiểu tôi, thì còn uống ly rượu đó sao?”

Lời anh vừa dứt, Lục Vân Thiến chợt tỉnh ngộ, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: “Rượu có vấn đề? Anh bỏ gì vào trong rượu?” Nhưng cô lại lắc đầu, “Không đúng, anh cũng uống mà.”

Anh uống, vậy sao vẫn đứng đó tỉnh táo?

“Chỉ là đánh lừa thị giác thôi, tôi chỉ làm động tác uống, ánh sáng khi đó không tốt, cô thật sự thấy tôi uống sao?”

Lục Vân Khiết nhất thời tức giận bốc lên, không kiềm được mà mắng: “Dịch Trạch Diên, đồ khốn kiếp! Anh cho tôi uống cái gì vậy?”

Anh cười nhạt nhìn cô: “Câu này của cô không đúng rồi. Tôi cho cô uống cái gì? Rõ ràng là cô tự mình muốn uống.”

“…”

Cơ thể như bị thiêu đốt, tâm trí cũng như bị lửa đốt cháy, cô cực kỳ khó chịu, vậy mà anh vẫn bình thản đứng đó. Đúng vậy, chính cô đã chủ động lên tìm anh, thấy anh tỏ ra chán ghét mình thì lại cố ý uống ly rượu mà anh vừa chạm vào, từ nhỏ cô đã thích đối đầu với anh. Anh quá hiểu rõ cô, từng bước dẫn cô vào bẫy.

Nhưng cô hiểu anh sao? Cô chưa từng thực sự hiểu anh—một người từ nhỏ ôn hòa, lễ phép, hiểu chuyện sao lại đột nhiên trở nên tàn nhẫn đến mức thậm chí ép cha cô đến đường cùng?

Cô chưa từng hiểu rõ sự tàn nhẫn của anh.

“Lấy đạo người trả lại cho người, chuyện như vậy tôi luôn giỏi.” Anh ra hiệu người thả trói cho Lục Tu Viễn, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói “hôm nay trời đẹp ”: “Đêm dài lắm mộng, cứ từ từ mà hưởng thụ đi, để anh cô xem cô lẳng lơ thế nào, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Nói xong, anh xoay người bước đi. Lục Vân Thiến hoảng hốt hét lên: “Dịch Trạch Diên, anh không thể làm vậy!”

Nhưng cô còn chưa kịp đuổi theo thì cánh cửa đã bị đóng sầm lại.

Lục Vân Thiến điên cuồng đập cửa, gào thét: “Dịch Trạch Diên, thả tôi ra! Đồ cầm thú, đồ biến thái! Mau thả tôi ra!” Cảm giác khó chịu trong người ngày càng dữ dội, giọng cô cũng trở nên hoảng loạn: “Dịch Trạch Diên, tôi xin anh, mở cửa đi, tôi không dám nữa đâu …”

Dịch Trạch Diên như không nghe thấy gì, chỉ lạnh lùng dặn người đứng ngoài cửa: “Trông cửa và cửa sổ cho kỹ, trước sáng mai không được để họ ra.”

Người ngoài cửa đồng loạt đáp “Rõ!”, lúc này Dịch Trạch Diên mới yên tâm rời đi.

Đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng gào khóc xé lòng của Lục Vân Thiến.

“Dịch Trạch Diên, anh g.i.ế.c tôi đi! Giết tôi đi!”

Dịch Trạch Diên đến bên giường bệnh, không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt từ máy theo dõi phát ra. Anh kéo ghế ngồi cạnh, nhìn người đang nằm bất động.

Tại sao đột nhiên lại thành ra thế này?

Rõ ràng hôm qua cô vẫn ổn, vẫn ôm lấy anh không muốn xa rời, còn làm nũng với anh...

Vậy mà chớp mắt đã nằm đó bất tỉnh không biết sống chết.

Anh nhìn mãi, môi khẽ nở nụ cười cay đắng.

Khó khăn lắm mới cưới được cô, nhưng cô lại không yêu anh. Khó khăn lắm cô mới yêu anh, thì cô lại rơi vào hôn mê… Chẳng lẽ anh thực sự là người mang mệnh cô đơn, số kiếp phải sống cô độc suốt đời?

Lục Tu Viễn mở cửa sổ, gió mát ùa vào làm tan đi mùi ám muội và ngột ngạt trong căn phòng.

Lục Vân Thiến ngồi bệt trên đất, chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh. Hai tay ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào gối khóc nức nở. Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô vẫn giữ tư thế đó.

Lục Tu Viễn xót xa nhìn em gái nhưng không dám đến gần. Anh ngồi lên giường, nhẹ giọng nói: “Sàn lạnh lắm, em đứng dậy đi.”

Cô không trả lời, vẫn tiếp tục khóc.

“Nếu em không muốn thấy anh, lát nữa anh sẽ rời đi.”

Cô vẫn im lặng.

Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột bị đạp mạnh mở ra. Lục Tu Viễn giật mình, còn Lục Vân Thiến thì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Một nhóm người bước vào, dẫn đầu là Dịch Trạch Diên. Lục Tu Viễn vừa thấy anh ta thì cơn giận hôm qua lập tức bùng cháy, anh bật dậy lao tới hét lên: “Dịch Trạch Diên, đồ khốn nạn, tao g.i.ế.c mày!”

Nhưng chưa kịp tới gần đã bị vệ sĩ sau lưng Dịch Trạch Diên khống chế.

Dịch Trạch Diên không biểu cảm, liếc hai anh em rồi lạnh lùng nói: “Nhìn vẻ mặt các người, cảm thấy tôi làm quá à?”

Lục Tu Viễn giãy giụa, giận dữ: “Mày còn muốn gì nữa?!”

Dịch Trạch Diên đút tay vào túi, ung dung liếc anh một cái: “Muốn em gái anh sống tốt phải không?”

“Ý mày là sao?”

Anh cúi đầu cười nhẹ: “Nếu muốn cô ta bình an, tôi sẽ không làm gì cô ta. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh tính thế nào?”

“Đủ rồi, Dịch Trạch Diên!” Lục Vân Thiến đứng bật dậy, tức giận hét lên: “Anh đã làm vậy với tôi và anh tôi rồi, còn muốn sao nữa?!”

“Cô nghĩ vậy là đủ à? Không... vậy vẫn chưa đủ.” Anh lười biếng đi vài bước rồi dừng lại: “Đây chỉ là một cuộc giao dịch. Có làm hay không là tùy các người.”

“Nếu không làm theo thì sao?”—Lục Tu Viễn hỏi.

Dịch Trạch Diên không trả lời, chỉ liếc Lục Vân Thiến đầy ẩn ý. Lục Tu Viễn hiểu ngay: nếu muốn cô ấy an toàn, anh phải ngoan ngoãn rút lui, giống như năm xưa cha họ cũng bị ép phải chọn.

Lục Tu Viễn nghiến răng, nhìn em gái, đầy đau xót nhưng không còn lựa chọn.

“ Tôi đồng ý. Anh muốn tôi đi đâu?”

“Đi đâu thì tùy, hoặc chọn giống cha anh, tự giải quyết là xong. Nhưng tôi không muốn gặp lại anh, nên nếu muốn sống thì hãy biến thật xa, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Lục Tu Viễn nhắm mắt, hai tay siết chặt, hít sâu một hơi rồi nhìn em gái, cười khổ: “Em phải sống thật tốt.”

“Không!”—Lục Vân Thiến lập tức hét lên, mắt đỏ hoe—“Anh đừng đi …”

Nhưng để cô sống, anh không thể ở lại.

Cuối cùng anh không nói thêm lời nào, chỉ nhìn cô lần cuối đầy phức tạp rồi quay đầu rời đi. Lục Vân Thiến lao tới định giữ anh lại, nhưng có người đã kịp ngăn cô.

“Anh! Anh ơi!”

Cô gọi trong tuyệt vọng, Lục Tu Viễn khựng lại một chút nhưng vẫn không quay đầu, rất nhanh bóng anh biến mất.

Cánh cửa vừa đóng lại, Lục Vân Thiến liền gào lên đầy giận dữ và đau đớn. Mắt đỏ ngầu, cô hét vào mặt Dịch Trạch Diên: “Anh định làm gì anh tôi? Là tôi đưa ra kế hoạch, là tôi muốn hại Lâm Thanh Thanh, có gì cứ nhắm vào tôi, tại sao lại hại anh tôi?!”

Dịch Trạch Diên nhìn cô như cười như không, nhưng ánh mắt lại lạnh băng không chút thương hại: “ Tôi biết người ra tay là cô, nên người tôi trừng phạt là cô. Cô đau khổ hơn hay anh cô đau khổ hơn?”

Lục Vân Khiết muốn lao tới liều mạng, nhưng bị giữ chặt không nhúc nhích được. “Dịch Trạch Diên, sao anh có thể độc ác đến vậy?!”

Nghe câu đó, vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống, mắt nhìn cô đầy băng giá: “Lâm Thanh Thanh giờ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, cô nói xem ai mới thực sự kẻ ác? Tôi đã từng cảnh cáo cô đừng động vào cô ấy, lúc đó tôi đã cho cô cơ hội.”

“…”

“Anh cô vì cô mà phải rời đi, nên hãy sống trong đau khổ và hối hận cả đời.”

“Còn nữa…”— anh chậm rãi gõ nhẹ lên đồng hồ—“Nhà họ Dịch giờ không còn là nơi cô có thể nương náu. Trước nửa đêm nay, thu dọn đồ đạc và cút khỏi đây. Tôi đã có lời nhắc trước, ông cậu của cô đã chọn cách giữ thân, bỏ rơi hai anh em cô rồi. Tốt nhất đừng tới tìm ông ta, kẻo bị chính người thân đuổi ra khỏi cửa thì thật mất mặt.”

Ánh mắt anh sắc lạnh lướt qua cô một lần cuối rồi nhếch môi: “Cha cô năm xưa cũng bán mình cho xới bạc, đắc tội không ít người. Trước đây còn có ông cậu và nhà họ Dịch che chở, nên anh em cô mới bình an. Giờ thì hai cái ô đó không còn nữa, anh cô cũng biến mất, ra ngoài rồi thì tự lo cho tốt vào.”

Nói xong, anh quay người rời đi. Người giữ cô cũng thả tay, Lục Vân Thiến lập tức ngã quỵ xuống sàn, như thể toàn thân không còn chút sức lực.

Vừa đi được vài bước, phía sau liền vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá pha lẫn tiếng hét đầy tuyệt vọng của Lục Vân Thiến.

Khóe môi Dịch Trạch Diên nhếch lên, nở một nụ cười lạnh.

Em bỗng hóa "yêu tinh" ngọt ngào

Chương 38