Ngày diễn ra cuộc thi, có lẽ vì quá căng thẳng nên Lâm Thanh Thanh dậy từ rất sớm. Trời hãy còn sớm, cô nằm trên giường cũng không ngủ được, liền định đi chạy bộ một chút. Chạy về ngang qua quán ăn sáng quen thuộc, cô dự định sẽ mua hai cái bánh bao ăn lót dạ.
Bà chủ quán đang chất hàng lên chiếc xe ba bánh nhỏ trước cửa, bên trên xếp hai trồng lồng hấp. Mỗi ngày bà đều đạp xe tới một cổng trường đại học khác nhau để bán, còn ông chủ thì ở lại trông coi quán.
Vì thường xuyên ghé, nên cả ông bà chủ đều nhận ra cô. Lâm Thanh Thanh vào quán, gọi hai cái bánh bao và một bát cháo loãng, ăn xong rồi về trường tắm rửa, khi đang chuẩn bị trang phục thì Lương Hân tới tìm cô.
Nơi tổ chức cuộc thi cách trường không xa, hai người mượn hai chiếc xe đạp. Khi đi ngang qua quán ăn sáng, Lâm Thanh Thanh phát hiện quán bánh bao đang cháy, ngọn lửa đã lan lên tận tầng hai. Tầng một là tiệm bánh bao, tầng hai là nơi gia đình ông bà chủ sinh sống. Cô thấy một bé trai đứng khóc bên cửa sổ tầng hai, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ, nhưng không ai dám vào cứu đứa bé.
Lương Hân giục:
“Đừng nhìn nữa, đi mau đi, có người gọi cảnh sát rồi, chắc lính cứu hỏa sẽ đến ngay.”
Cô không biết bao giờ lính cứu hỏa mới đến, nhưng nếu không cứu đứa bé ngay, có lẽ nó sẽ bị thiêu chết. Khi còn học đại học, Lâm Thanh Thanh thường xuyên tham gia các hoạt động câu lạc bộ. Một tháng trước, cô và các bạn vừa tổ chức một buổi diễn tập cứu hỏa.
Toà nhà không cao, nếu nhanh chóng cứu đứa bé rồi quay lại thì vẫn kịp, chỉ là sẽ hơi nguy hiểm một chút.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô mượn tạm một tấm chăn từ cửa hàng gần đó, dội thêm một xô nước lên rồi trùm lên đầu, lao vào đám cháy. Cô chạy nhanh lên tầng hai, đứa bé vẫn đứng bên cửa sổ, nhưng chân bị bàn đổ đè lên. Bàn đang cháy, rất nóng, cô phải mất một lúc mới bẩy ra được. Cô bọc đứa trẻ trong chăn, ôm lấy rồi chạy xuống tầng dưới, nhưng khi đi ngang qua cửa, một cái tủ bất ngờ đổ xuống. Cái tủ không nặng nhưng đang cháy, rất nóng. Một chân cô bị đè lên, chiếc chăn không phủ kín hết người cô, phần cẳng chân lộ ra ngoài bị bỏng. Trời mùa hè, cô chỉ mặc quần lửng, tủ nóng áp lên chân khiến cô ngã xuống.
Một cơn đau rát tê dại truyền tới từ chân, cô đã cố gắng nhiều lần vẫn không thể đứng dậy. Lúc này, ngọn lửa ngày càng lớn, không khí càng lúc càng nóng bỏng, mỗi hơi thở đều kèm theo khói và cảm giác như bị đốt cháy trong cổ họng. Cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa. Nếu không thoát ra được, cô và đứa bé sẽ chết.
Cô gồng sức đá mạnh về sau, cuối cùng cũng hất được chiếc tủ ra, nhưng cũng bị sặc một ngụm khói nóng, cổ họng như bị d.a.o nóng cứa qua, đau đến nỗi ho khan liên tục.
Cô ôm đứa trẻ, loạng choạng chạy ra ngoài đến nơi an toàn, nhưng vì hít phải quá nhiều khói, lại thiếu oxy trong thời gian dài, vừa thả lỏng thì cô lập tức ngất xỉu.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, Lâm Thanh Thanh mở mắt thấy chị gái ngồi bên cạnh. Cô sực nhớ mình còn phải đi thi, liền bật dậy hỏi:
“Bây giờ mấy giờ rồi …”
Vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng đau như kim châm, giọng cũng trở nên khàn đặc, cô đưa tay ôm cổ, cố gắng khạc một tiếng, nhưng vừa dùng chút sức là đau không chịu nổi.
“Sao... sao lại như vậy? Giọng của em...”
Lâm Trân Trân vội vàng nói:
“Em đừng nói nữa, bác sĩ bảo em bị tổn thương do hít khói nóng, ảnh hưởng đến dây thanh quản, phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể nói lại bình thường.”
“Ảnh hưởng đến dây thanh quản? Nghiêm trọng không?”
Chị cô quay đầu đi, không đáp.
Cô lại nhớ đến đứa bé kia, hỏi:
“Thằng bé sao rồi?”
“Không sao cả.”
Lâm Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này có vài người đứng ngoài cửa phòng bệnh trò chuyện, rồi cùng bước vào: là Lâm Bằng, Lương Phi Phi, Lương Hân và hai cảnh sát.
Lương Hân thấy cô tỉnh lại liền bước tới hỏi:
“Thanh Thanh, em thế nào rồi? Còn chỗ nào không ổn không?”
Cô lắc đầu.
Hai cảnh sát tiến tới, một người hỏi:
“Lâm Thanh Thanh đúng không?”
Cô gật đầu, không hiểu sao lại có cảnh sát đến đây.
“Cô nói được không?”
Cô không nhịn được hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Viên cảnh sát lạnh lùng nói:
“Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ phóng hỏa ở đường Thiên Thành ngày 10/4, nếu có thể nói chuyện, xin mời theo chúng tôi về đồn.”
Nghe đến đây, cô hoàn toàn sững sờ. Cô nhìn hai cảnh sát, rồi quay sang nhìn những người khác:
“Ý các người là sao?”
Lâm Bằng vừa giận vừa thương, giọng mềm mỏng:
“Con cứ theo cảnh sát đi, sau khi điều tra xong họ sẽ thả con ra.”
Cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lâm Trân Trân không nỡ nhìn, liền nói với hai cảnh sát:
“Cô ấy mới tỉnh lại, bác sĩ bảo thương tích nghiêm trọng, còn chưa nói chuyện rõ được, có thể đợi vài ngày được không?”
Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt rồi gật đầu.
Sau khi họ rời đi, Lâm Thanh Thanh mới biết được chân tướng từ miệng chị gái. Hóa ra bà chủ quán bánh bao một mực khăng khăng là cô phóng hỏa, vì trước khi cháy chỉ có cô ghé vào quán ăn sáng.
“Không phải em phóng hỏa, em chỉ đến ăn sáng thôi mà! Hơn nữa em làm gì có động cơ chứ? Chính em còn cứu đứa trẻ mà!”
Chị cô xót xa:
“Bà ta nói em hút thuốc khi vào quán, còn nhắc em đừng vứt tàn thuốc bừa bãi. Bà ta nói em cố ý trả thù, lén ném tàn thuốc vào chỗ gas. Còn việc em cứu đứa trẻ, bà ta nói vì em có tật giật mình, nên mới làm thế để che giấu.”
Lâm Thanh Thanh không tin nổi những gì mình nghe, cảm giác như cả thế giới quan của cô sụp đổ.
“Em chưa bao giờ hút thuốc, mọi người đều biết mà!”
Lâm Bằng cố gắng an ủi:
“Đừng lo, sau khi cảnh sát điều tra rõ sẽ trả lại công bằng cho con.”
Cô không ngờ vì cứu người mà lại bị vu oan là kẻ phóng hỏa. Vì chuyện này mà bỏ lỡ cuộc thi, cổ họng bị thương, chưa chắc hồi phục được, chân cũng bị bỏng, có thể để lại sẹo. Dù sao thì đứa bé đã được cứu, cô cũng cảm thấy nhẹ lòng phần nào. Nhưng không thể ngờ rằng lòng tốt lại bị đối xử như vậy.
Mấy ngày sau, cô như người mất hồn. Trong thời gian đó, Hướng Hoa Dương có đến thăm, nhưng những câu chuyện giữa hai người cũng rời rạc qua loa. Đợi đến khi cổ họng đỡ hơn một chút, cô bị cảnh sát đưa đi điều tra với tư cách nghi phạm.
21 tuổi – cái tuổi đẹp nhất của đời người, lẽ ra cô phải tỏa sáng trên sân khấu, nhưng vì cứu người mà bị cuốn vào lao lý. Đây là lần đầu tiên lòng tốt của cô bị giẫm đạp như thế.
Ở đồn cảnh sát khoảng một tuần, cuối cùng do không đủ chứng cứ, cô được trả tự do. Việc đầu tiên sau khi ra ngoài là tìm lại gia đình bán bánh bao, nhưng họ đã chuyển đi, không ai biết họ đi đâu.
Vì bị giữ trong đồn, cô không biết tình hình bên ngoài. Sau khi ra, mới phát hiện sự việc đã làm chấn động dư luận, nhiều báo chí tạp chí đồng loạt đưa tin.
Lần đầu tiên cô thấy tất cả các tờ báo đều thống nhất quan điểm, chỉ trích gia đình kia vô ơn, vì muốn đòi tiền bồi thường mà bịa đặt.
Có lẽ vì áp lực dư luận, cả gia đình đó đã bỏ trốn trong đêm. Sau này Lâm Thanh Thanh đọc tin trên báo biết được tin họ đã c.h.ế.t — ông chủ quán bánh bao c.h.ế.t trong vụ cháy, còn bà chủ thì vì bị dư luận chỉ trích đã dẫn theo đứa con tự sát.
Khi nhận được tin này, cô không rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Dù được minh oan, trường học vẫn cho cô nghỉ học tạm thời, việc quay lại còn phải đợi thông báo.
Thương tích ở họng rất nghiêm trọng, viêm họng mãn tính kéo dài, dây thanh quản bị tổn thương vĩnh viễn, có thể cả đời không hồi phục được.
Dù không còn bị nghi ngờ, nhưng khoảng thời gian đó đã để lại một vết thương lớn trong lòng cô. Từ một cô gái mơ ước đứng trên sân khấu ca hát, cô bị gán tội phóng hỏa, bị hủy hoại giọng nói — tất cả vì một lần cứu người.
Chị gái sợ cô ấy ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, nên không để Lâm Bằng và Lương Phi Phi đưa cô về thành phố Tương Hải mà giữ cô lại ở Bắc Thành. Lâm Thanh Thanh vốn hoạt bát, tích cực, luôn vui vẻ nay đột nhiên trở nên trầm lặng, cứ như người mất hồn.
Đêm đó, Lương Hân đưa cô đi dạo cho khuây khỏa. Lúc đó vết thương ở cổ họng của cô đã gần như hồi phục, Lương Hân đề nghị uống chút rượu cho dễ ngủ, để ngày mai bắt đầu lại một ngày mới. Lương Hân còn nói cô ấy là người bạn tốt nhất của Lâm Thanh Thanh, sẽ luôn bên cạnh ủng hộ cô, dù sau này cô không thể hát nữa thì cũng sẽ kiếm tiền nuôi cô.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy rất được an ủi, trong lúc tồi tệ nhất của cuộc đời vẫn có bạn bè bên cạnh ủng hộ.
Vì vậy, cô nghe theo lời Lương Hân, định uống say một trận.
Tâm trạng bị dồn nén bao lâu nay bất ngờ được giải phóng, cô không nhận ra mình đã uống quá nhiều.
“Cậu về nhà thế này chị cả sẽ lo lắng lắm, hay để tớ thuê cho cậu một phòng, chút nữa tớ sẽ gọi cho chị nói là cậu đang ở ký túc xá của tớ, được không?”
Lúc đó cô đã uống rất nhiều, chỉ mơ hồ đáp lại, sau đó Lương Hân đi thuê phòng, dìu cô lên giường nằm nghỉ, giữa chừng còn cho cô uống một chai nước vì sợ cô khát.
Cô say đến mức ngủ thiếp đi không bao lâu.
Cô bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh lại, đầu óc choáng váng, cơ thể nóng bừng lên, cảm giác thật kỳ lạ.
Trong phòng không có Lương Hân, Lâm Thanh Thanh tưởng là cô ấy gõ cửa nên không nghĩ ngợi gì, cố gắng đứng dậy ra mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài cửa lại là một ông già lạ mặt, trông khoảng hơn năm mươi tuổi. Cơn nóng trong người ngày càng dữ dội, đầu óc cô bắt đầu mất kiểm soát. Cô dụi trán hỏi: “Ông là ai?”
Người đó thấy cô không ổn, liền hỏi: “Cô Lâm, cô không sao chứ?”
Cô Lâm? Người này biết cô?
Người đàn ông dìu cô ngồi lại giường rồi nói: “Cô chờ một chút, tôi sẽ gọi ngài ấy đến.”
Lâm Thanh Thanh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác nóng nực trong người càng lúc càng mạnh mẽ, đầy nhục nhã và xấu hổ. Cô không biết mình bị gì.
Cô lăn lộn trên giường, cào xé quần áo vì nóng, rất khó chịu.
Rồi cô nghe thấy một giọng nam trầm ấm: “Lâm Thanh Thanh, là em sao?”
Cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn, trẻ trung, đẹp trai mặc vest lịch sự đứng trước mặt.
Cô lắc đầu nhìn lại, xác định mình không quen người này.
“Anh là ai?”
Anh ta có vẻ cũng thấy cô có gì đó không ổn, bước đến gần rồi lại do dự không chạm vào cô, chỉ hỏi: “Em bị sao vậy? Chỗ nào không khỏe?”
Cô khó chịu quá mức, cơ thể anh ấy lại tỏa ra mùi thơm khiến cô không cưỡng lại được, vô thức muốn dựa vào.
“Anh là ai?” cô lại hỏi lần nữa.
Anh lấy điện thoại cho cô xem: “Là em gọi anh tới.”
Đầu óc mơ màng, cô vẫn nhận ra avatar của mình trên màn hình, nhưng avatar bên kia thì lạ hoắc. Cô chắc chắn gần đây chưa từng nhắn với người này.
“Không phải tôi gửi, không phải tôi.” cô nói.
Anh trầm mặc một lát rồi thu điện thoại lại: “Có lẽ em đã ăn nhầm gì đó, để anh đưa em đến bệnh viện.”
Anh định bế cô lên, nhưng vừa lại gần thì hương thơm từ người anh càng khiến cô không thể kiềm chế. Cô đột nhiên lật người đè anh xuống.
Cô cảm thấy mình như phát điên, người thật sự rất nóng, rất khó chịu, cần được giải tỏa. Cơ thể anh vừa cứng cáp lại có đàn hồi, vừa áp vào là cô càng thêm ham muốn. Cô cởi bỏ quần áo, kéo áo anh...
Anh cứng đờ người, rồi nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn: “Em đừng như vậy, để anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không đi, em không muốn đến đó.”
Cô không muốn ai thấy bộ dạng như thế này của mình. Dù còn chút lý trí, cô vẫn biết mình rất không bình thường, và không muốn ai biết. Cô chỉ muốn được giải tỏa ngay lập tức.
Cô áp mặt vào anh, mùi hương thật dễ chịu, khiến cô muốn lại gần hơn. Cô cọ sát, kéo áo anh...
Anh khẽ rên một tiếng, giọng khản đặc: “Lâm Thanh Thanh, đừng như vậy, em tỉnh lại đi.”
Cô không thể tỉnh, cơ thể quá khó chịu.
Cô tìm được môi anh, muốn "ăn" lấy mùi hương đó có thể làm cô dịu đi. Cô hôn anh đầy gấp gáp và bản năng.
Ban đầu anh tránh né, nhưng sau đó từ từ buông xuôi, dần dần dẫn dắt cô đi sâu hơn...
Một đêm hỗn loạn, anh liên tục cho cô uống nước, cô đi vệ sinh liên tục, nhưng vẫn không đủ. Họ thay ga giường hết lần này đến lần khác, nhưng mọi thứ vẫn tiếp tục hỗn loạn.
Cô thậm chí không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, khi tỉnh dậy, trong phòng vẫn còn nồng nặc mùi ái muội, ga giường rối tung, bên cạnh là người đàn ông lạ mặt đêm qua.
Dù đã uống rượu, cô vẫn nhớ rõ những gì xảy ra. Cô mở điện thoại ra xem lại tin nhắn.
Phong Tín Tử Bé Nhỏ: Em đang rất buồn, chú có thể tới bên em không?
Bạch: Em ở đâu?
Phong Tín Tử Bé Nhỏ: Em ở Bắc Thành, em uống nhiều rượu quá không dám về, em đang ở khách sạn XXX, trong phòng không có ai, chú đến với em được không?
Bạch: Anh tới trong vòng ba tiếng được chứ?
Phong Tín Tử Bé Nhỏ: Được, em đợi chú.
Hai tiếng rưỡi sau.
Bạch: Anh đang ở ngoài khách sạn XXX, số phòng bao nhiêu?
Phong Tín Tử Bé Nhỏ: 1015
"Phong Tín Tử Bé Nhỏ" là biệt danh của cô. Cô bấm vào thông tin người tên "Bạch", chỉ thấy ghi mỗi độ tuổi – 50.
Cô ngẫm nghĩ rất lâu mới nhớ ra "Bạch" là một người bạn trên mạng từng trò chuyện vài năm trước, nhưng rất lâu rồi không còn liên lạc.
Những tin nhắn đó không phải cô gửi.
Cô ôm đầu, trán tì lên đầu gối, mũi cay xè muốn khóc nhưng không khóc được.
Người đàn ông lạ mặt tỉnh dậy, hỏi: “Em ổn chứ?”
Ổn sao? Làm sao mà ổn cho được?
Cô mặc lại quần áo, cầm điện thoại và túi xách định rời đi. Anh ta lao tới, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giữ tay cô lại.
“Em đi đâu vậy?”
Cô giật tay ra, cúi đầu nhắm mắt, hít sâu: “Em xin lỗi vì chuyện tối qua, những tin nhắn đó không phải em gửi, em cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành thế này. Hiện tại em rất rối, em không muốn nói gì cả, em xin lỗi.”
“Anh không cần em xin lỗi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhíu mày nhìn mình. Ngoài xin lỗi, cô thật sự không biết nói gì. Cô vòng qua anh đi ra cửa, nghe phía sau anh nói: “Anh sẵn sàng chịu trách nhiệm.”
Cô không trả lời, mở cửa đi ra ngoài.
Cô bắt xe tới trường, những chuyện xảy ra tối qua quá kỳ lạ. Rõ ràng cô đi với Lương Hân tại sao lại có người đàn ông xuất hiện trong phòng cô? Nếu những tin nhắn đó không phải do cô gửi thì chỉ có thể là do Lương Hân. Nghĩ đến biểu hiện của cô ấy tối qua, Lâm Thanh Thanh nghi ngờ mình đã bị bỏ thuốc và người có cơ hội làm vậy chỉ có Lương Hân. Nhưng cô không dám tin chuyện đó do chính bạn thân mình làm.
Người bạn tốt nhất, người đã ủng hộ cô lúc cô khổ sở nhất, cô không tin cô ấy lại phản bội mình.
Cô cần gặp cô ấy để hỏi rõ ràng.
Giờ này chắc cô ấy đang ở ký túc xá. Trên đường tới đó phải đi ngang qua hồ sen trong khuôn viên. Đến gần hồ sen, Lâm Thanh Thanh thấy hai bóng người quen thuộc phía đối diện.
Sét đang giữa trời quang rồi.
Giữa khung cảnh yên tĩnh, gió thổi lay động lá sen, người bạn thân nhất của cô – Lương Hân lại ôm bạn trai của cô – Hướng Hoa Dương từ phía sau.
Chỉ có ba người họ ở hồ. Còn một sinh viên đang ngồi xa xa đọc sách, chưa nhận ra cô.
Cô nghe thấy Lương Hân sốt ruột nói: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em là gì đối với anh? Nói chia tay là chia tay? Đúng là bây giờ Thanh Thanh mất giọng, cô ấy cần anh. Nhưng còn em? Em cũng cần anh!”
Hướng Hoa Dương gỡ tay cô ấy ra, cau mày: “Em đừng làm loạn nữa. Thanh Thanh như vậy, anh tuyệt đối sẽ không rời xa cô ấy.”
“Anh không rời cô ấy, còn em thì sao? Em là gì với anh? Chỉ là bạn giường thôi sao? Vì Thanh Thanh không muốn ngủ với anh còn em thì muốn, nên lúc cần giải quyết anh tìm em, giờ cô ấy cần anh thì anh đá em? Tại sao lúc nào người bị hy sinh cũng là em?!”
“Đủ rồi!”
Hướng Hoa Dương quát lớn.
Lâm Thanh Thanh như c.h.ế.t lặng. Trên xe lúc nãy cô còn nghĩ mãi làm sao để đối mặt với Hướng Hoa Dương sau chuyện hôm qua. Không ngờ bây giờ lại nghe được những lời này.
Bạn giường? Anh ta và Lương Hân đã …
Cô nhanh chóng bước tới. Hai người kia lúc này mới phát hiện ra cô. Hướng Hoa Dương cả người cứng đờ không nói nên lời. Lương Hân thì dường như đã đoán trước được, vẻ mặt không mấy ngạc nhiên.
Lương Hân cười lạnh, chỉ vào Lâm Thanh Thanh: “Anh có biết tối qua cô ta đi đâu không? Cô ta uống rượu, gọi một ông già đến ngủ với cô ta, còn anh thì ở đây yêu cô ta c.h.ế.t đi sống lại? Cô ta thì đi qua đêm với đàn ông già.”
Ánh mắt Lương Hân nhìn cô lạnh lùng, thậm chí còn mang theo hận ý. Lâm Thanh Thanh thật sự không tin cô ấy lại có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Người bạn thân ấy, giờ đây thật xa lạ.
Quả nhiên là cô ta. Quả nhiên tối qua là cô ta bỏ thuốc cô, là cô ta nhắn tin cho "Bạch".
Lâm Thanh Thanh siết chặt tay. Trong khoảnh khắc, cô muốn lao tới bóp cổ Lương Tâm mà hỏi: “Vì sao?!”
Người bạn tốt nhất, vì sao lại phản bội cô như vậy?
Còn Hướng Hoa Dương nữa người từng hứa sẽ luôn ở bên cô sao lại phản bội cô?
Thế giới như đảo lộn, mọi niềm tin và lý tưởng trong cô dường như đang sụp đổ.