Cô như muốn phát điên trong người chỉ còn lại sự giận dữ, căm phẫn, căm hận đến mức chỉ muốn gào thét thật to.
“Thanh Thanh, em nghe anh nói đã.” Hướng Hoa Dương bước từng bước tiến lại gần cô.
Cô lùi lại, tránh xa anh ta người bạn trai từng khiến cô ngày đêm nhung nhớ, giờ đây trong mắt cô lại trở nên vừa bẩn thỉu vừa đáng ghê tởm. “Tránh ra! Cút đi! Đừng có lại gần tôi!”
Cô vô cùng kích động.
Hướng Hoa Dương quả nhiên dừng bước.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Lâm Thanh Thanh đổ chuông. Tay cô run rẩy khi lấy điện thoại ra. Là chị gái gọi đến, hỏi cô đang ở đâu, nói rằng Lâm Bằng và Lương Phi Phi đã đến tìm cô.
Cô cúp máy, kéo tay Lương Hân đi thẳng về khách sạn Hòa Bình. Quả nhiên, Lâm Bằng và Lương Phi Phi đang ở đó.
Cô giận dữ xông vào, ba người trong phòng đều kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra. Lâm Thanh Thanh liền buông tay Lương Hân ra, trừng mắt nói:
“Các người có biết ‘cô chị tốt ’ của tôi hôm qua đã đưa tôi đi đâu không? Cô ta chuốc say tôi, bỏ thuốc vào rượu, rồi đẩy tôi lên giường với một người đàn ông xa lạ. Không chỉ vậy, cô ta còn lén lút qua lại với bạn trai của tôi sau lưng tôi!”
Cô vô cùng bất lực. Cô không biết phải làm gì, cô giờ đây chỉ muốn có người thân đứng về phía mình, cần một lời công bằng để được an ủi.
Thế nhưng Lương Hân lại không hề hoảng hốt, thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt, ấm ức nói:
“Hôm qua em thấy tâm trạng chị không tốt nên mới đưa chị đi chơi giải khuây. Ai ngờ chị say rồi lại đuổi em đi, còn nói có bạn thân đến thăm. Em còn giận chị đấy! Em mới là người bạn thân nhất của chị mà. Ai còn thân hơn em nữa chứ? Vậy mà chị lại đi ngủ với một người quen qua mạng rồi giờ quay ra vu oan cho em!”
Lâm Thanh Thanh giận đến phát run, chuyện đêm qua quá kinh khủng khiến cô sắp mất kiểm soát:
“Là cô bỏ thuốc tôi, là cô dùng điện thoại của tôi gửi tin nhắn cho người lạ, là cô!”
Lâm Bằng nhìn chằm chằm cả hai, ánh mắt chuyển từ Lâm Thanh Thanh sang Lương Hân. “Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Lương Hân vừa khóc vừa nói, trông tủi thân vô cùng:
“Em cũng không biết sao lại thế nữa. Sáng sớm chị ấy đến mắng em, nói em đủ điều. Em thật sự không biết gì hết. Còn chuyện với Hướng Hoa Dương... em cũng bị lừa mà. Anh ta nói không còn yêu chị Thanh Thanh nữa, sắp chia tay rồi. Em vốn đâu có thông minh như chị ấy, nghe anh ta dỗ vài câu là tin ngay. Em cũng là nạn nhân mà.”
Lâm Thanh Thanh không ngờ cô ta lại có thể đảo trắng thay đen đến mức đó, tức đến toàn thân run rẩy, lớn tiếng:
“ Tôi uống say làm sao còn gửi được tin nhắn cho ai? Hơn nữa tôi tận tai nghe thấy cô và Hướng Hoa Dương nói chuyện, lúc đó đâu có như bây giờ!”
Lương Hân không đáp, chỉ tiếp tục khóc.
Lương Phi Phi tỏ vẻ lo lắng nhìn cô, quay sang nói với Lâm Bằng: “Em thấy chắc dạo này Thanh Thanh bị kích động quá nhiều, hay là mình đưa con bé đi gặp bác sĩ xem sao?”
Lâm Thanh Thanh hiểu rõ ý bà ta, liền giận dữ quát:
“Câm miệng! Tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi biết mình đang nói gì!”
Lâm Trân Trân không thể chịu nổi nữa, bước đến đỡ lấy Lâm Thanh Thanh, quay sang Lâm Bằng nói:
“Dù gì đi nữa, Thanh Thanh cũng là con gái của ba. Con tin lời con bé, ba à, dù gì cũng nên cho con bé một lời công bằng chứ.”
Lâm Bằng lại hừ lạnh một tiếng: “Công bằng cái gì? Tôi thấy nó chỉ là đang gây chuyện, phát điên thôi! Không hát hò nữa thì đã sao? Nhà này có thiếu tiền nuôi nó đâu? Nuôi cả đời cũng được! Nhưng cứ làm loạn thế này, người ngoài mà biết được thì chẳng phải sẽ cười vào bộ mặt của cái nhà này à ?”
“Ba không tin con?!” Lâm Thanh Thanh không dám tin vào tai mình.
Không biết có phải vì thấy mắt cô đỏ hoe hay không, Lâm Bằng cuối cùng cũng dịu giọng:
“Chúng ta là một gia đình, đã là người nhà thì nên hòa thuận. Con muốn làm ầm lên cũng được, nhưng đừng quá đáng. Cái tên Hướng Hoa Dương đó, kiểu người lăng nhăng như vậy, không cần thì bỏ thôi. Đâu cần vì một kẻ ngoài mà gây gổ với chị gái mình?”
“Con vừa nói là chị ta chuốc thuốc con hôm qua, ba không nghe thấy sao?!”
“Chuốc thuốc gì? Lương Hân là bạn thân nhất của con, con còn không rõ cô ấy là người thế nào sao? Cô ấy thế nào, tôi cũng rõ. Con làm sai chuyện, ba với dì Phi Phi cũng chẳng trách con, đừng có đổ lỗi hết lên đầu cô ấy. Với lại chuyện này, đừng nhắc đến nữa. Con gái mà uống rượu rồi ngủ với người khác, nói ra ai nghe mà thấy dễ chịu? Con không thấy mất mặt chứ ba thì có đấy!”
Lâm Thanh Thanh lùi lại một bước. Chị cô đã nói rằng Lâm Bằng đến tìm cô, nên cô vội vã kéo Lương Hân đến gặp ông. Ông là cha cô, cô chịu oan ức, ông sẽ đòi lại công bằng cho cô. Biết Lương Hân làm nhục cô như thế, lẽ ra ông phải ly hôn với Lương Phi Phi, đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà mới phải.
Nhưng không ngờ, người cha ấy không những không bênh vực cô, mà còn trách mắng cô, cho rằng cô gây chuyện vô lý.
Cô bị chuốc thuốc, bị đưa lên giường với người lạ, bị em gái mình phản bội. Vậy mà ông không tin, lại nói cô đang làm loạn.
Ha, thật nực cười.
Tức giận, uất ức, hận thù, tất cả trong chớp mắt đều lắng xuống. Cô nhắm mắt lại. Một lúc sau, bằng giọng điệu lạnh lùng đến chính cô cũng thấy xa lạ, cô nói với chị:
“Chị, đuổi họ đi.”
“Con bé này, nói gì thế? Sao lại đuổi cả nhà đi?” Lương Phi Phi không vui ra mặt.
Lâm Bằng cũng nói: “Đuổi đi? Đi đâu? Không phải con sẽ về cùng ba mẹ sao?”
“Về?” Cô bật cười, “Từ bây giờ, tôi không còn quan hệ gì với các người nữa. Tôi sẽ chuyển hộ khẩu về Bắc Thành, tôi đã đủ tuổi, cũng có nhà ở đây rồi. Từ giờ, chúng ta không còn dây dưa gì nữa.”
Lâm Bằng tức giận: “Con điên rồi sao? Con đang nói nhảm cái gì vậy? Muốn ba đưa con vào bệnh viện tâm thần à?”
Lâm Thanh Thanh không đáp, quay người lên lầu. Dưới nhà vẫn còn tiếng cãi vã là chị cô đang đuổi người. Cô trở về phòng, ngồi yên trên giường.
Tiếng dưới nhà dần lặng đi, lát sau chị cô bước vào, ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng hỏi:
“Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Lương Hân thật sự chuốc thuốc em? Em thật sự đã...”
Lâm Thanh Thanh nhắm mắt gật đầu.
“Người đó là ai?”
“Một người quen qua mạng, em không biết.”
“Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Lâm Thanh Thanh lắc đầu: “Lương Hân dùng điện thoại em nhắn tin, không có bằng chứng chứng minh cô ta bỏ thuốc. Còn người đàn ông kia... anh ta cũng là nạn nhân.”
Lâm Trân Trân đau lòng ôm chặt cô vào lòng, vừa an ủi vừa nói:
“Em yên tâm, chị sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe người chị dịu dàng ấy nói ra những lời cứng rắn đến vậy.
“Chị mua thuốc giúp em được không?”
Chị cô trầm mặc một lúc rồi đáp: “Được.”
Lâm Trân Trân mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho cô. Lâm Thanh Thanh uống xong, bước đến bên cửa sổ nhìn ra đường phố. Trời đã bắt đầu nóng, ngoài đường vắng vẻ, trong nhà hàng cũng rất yên tĩnh.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo một chiếc lá rơi xuống bệ cửa. Cô nhặt lên, đưa lên trước ánh nắng. Gân lá hiện lên rõ rệt. Cô khẽ cười, nụ cười rực rỡ nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Cô chợt nhớ ra, từ nhỏ mẹ đã dạy cô phải có lòng tốt, vì trời cao sẽ luôn ưu ái người thiện lương.
Thế nhưng, người mẹ thiện lương ấy đã bị người ta làm cho tức đến đổ bệnh mà qua đời sớm.
Cô nghe lời mẹ, luôn sống vui vẻ, hoạt bát, yêu thương mọi người. Thấy đứa bé bị kẹt trong đám cháy, vì từng được huấn luyện nên cô xông vào cứu và kết quả là đã mất giọng, không thể hát được. Rồi còn bị vu oan là thủ phạm phóng hỏa.
Người bạn mà cô luôn bảo vệ, người mà cô đã nghĩ đến trước tiên, lại phản bội cô lúc cô khổ sở nhất, là kẻ đã đ.â.m sau lưng cô khi cô không một chút phòng bị.
Thấy không, sự tốt bụng của cô giờ đổi lại là gì? Là bị người ta thẳng chân chà đạp lên chính bản thân cô.
Nếu lương thiện không có kết cục tốt, vậy thì làm kẻ xấu cũng được.
Gia đình bán đồ ăn sáng kia, hoặc là c.h.ế.t cháy, hoặc là tự sát. Người c.h.ế.t rồi, cô cũng không còn gì oán giận nữa.
Nhưng người hại cô Lương Hân vẫn còn sống, sống rất tốt.
Thực ra muốn hủy diệt Lương Hân rất dễ. Là bạn thân, cô biết rõ Lương Hân có một ông chú quen trên mạng, biết rất nhiều chuyện của cô ta tất nhiên không thiếu cả các “phốt”.
Lương Hân gần đây đang chuẩn bị hồ sơ xin học cao học ở một nhạc viện quốc tế. Nhưng điểm lý thuyết của cô ta không tốt, để điểm đẹp hơn, trong kỳ thi cuối kỳ cô ta đã gian lận, nhờ người gửi đáp án giúp. Cô ta còn lôi kéo nhiều người cùng làm để tránh mình bị tội một mình, thậm chí còn lập nhóm chat riêng.
Rồi đúng là có người định tố cáo cô ta thật.
Lâm Thanh Thanh lo cô ta xảy ra chuyện nên để ý động tĩnh trong nhóm. Có người từng định chụp màn hình tố cáo Lương Hân. Người đó và cô ta có xích mích, thà tự kéo mình xuống nước cũng phải kéo cô ta theo. Lâm Thanh Thanh biết vậy liền âm thầm liên hệ và mua lại đoạn chat đó.
Sau khi mua, cô không nói gì với Lương Hân. Với bạn bè, cô luôn sẵn sàng giúp đỡ, chẳng mong đền đáp.
Mua xong cô đã xóa, nhưng chưa xóa trong thùng rác. Giờ khôi phục vẫn kịp. Cô thử khôi phục và không ngờ tất cả đều khôi phục được, còn kèm thêm cả một đoạn video liên quan đến Lương Hân.
Để được thầy giáo tiến cử đi du học, Lương Hân từng hối lộ thầy, và đoạn này bị quay lại. Người quay định dùng video để tống tiền. Lương Hân khi đó đã xin tiền từ gia đình để hối lộ nên không tiện xin tiếp, liền cầu cứu Lâm Thanh Thanh. Là bạn tốt, cô tất nhiên giúp, vay tiền chị mình chuộc đoạn clip về và xóa đi. Lương Hân tưởng đã yên, không ngờ nó vẫn còn.
Tổ chức gian lận thi là tội nặng, cộng thêm hối lộ thầy giáo...
Không biết Lương Hân có biết hay không nhưng chỉ cần cô muốn, hủy hoại cô ta dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ Lương Hân đang chuẩn bị buổi diễn thuyết "sinh viên ưu tú", được thầy giáo đặc biệt đề cử đi du học vô cùng nổi bật.
Lâm Thanh Thanh dò được thời gian diễn thuyết, nhờ một bạn phụ trách hội trường là người quen giúp đỡ. Cô tới trường, chào hỏi vài câu, rồi đưa cho người bạn ấy một chiếc USB…
“Đây là tôi làm giúp cho Lương Hân. Tôi đã xem bản trình chiếu của cô ấy trước đó rồi, nó chưa đủ chi tiết, còn cái này của tôi thì tỉ mỉ hơn một chút. Việc bố trí đèn chiếu cũng là do cậu phụ trách, lát nữa cậu lén thay cái này vào. Nhưng cậu cũng biết tính Lương Hân rất tự trọng, nên đừng nói là tôi bảo thay. Cậu yên tâm, bản trình chiếu này chỉ khác một chút ở phần chi tiết, còn hướng tổng thể thì giống nhau.”
Cô bạn đó cũng biết mối quan hệ giữa cô và Lương Hân rất tốt, mà sự xuất sắc của Lâm Thanh Thanh trong trường cũng nổi tiếng, cộng thêm tính cách dễ mến của cô nên không nghĩ nhiều liền đồng ý ngay.
Một lát sau, cô ấy ra ngoài đưa cho cô một chiếc USB khác: “Yên tâm đi, tớ đã giúp cậu xử lý xong rồi.”
Lâm Thanh Thanh mỉm cười cảm ơn, rồi cất chiếc USB vào túi, đội mũ lưỡi trai, lén lút lẻn vào hội trường, ngồi ở hàng ghế cuối. Buổi thuyết trình nhanh chóng bắt đầu. Lương Hân mặc áo sơ mi ngắn tay và chân váy, chậm rãi bước lên sân khấu. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, cả người toát lên vẻ tươi sáng và đầy sức sống.
Một học sinh giỏi nhờ gian lận và hối lộ, nhưng khi đứng trên sân khấu, cô ta lại tự tin và điềm đạm như thể chẳng có gì. Cô cúi chào khán giả, bên dưới vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Cả sân khấu là của cô ta, những sinh viên phía dưới đều dõi mắt theo cô ta đầy ngưỡng mộ. Lương Hân đắc ý vô cùng. Cô ta bình thản, đầy tự tin bắt đầu bài thuyết trình.
Cô bật bản trình chiếu lên mà không để ý gì, vẫn đọc bài đã luyện thuộc lòng từ trước. Nhưng phía dưới lại vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Lương Hân cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu nhìn lên màn hình, lập tức sững sờ. Những hình ảnh hiện lên không phải là tài liệu cô chuẩn bị, mà là hàng loạt ảnh chụp màn hình WeChat.
Dòng chữ đỏ nổi bật trên đầu trang: “Sự thật về việc gian lận của Lương Hân”.
Lương Hân hoảng loạn, cuống cuồng bấm chuyển slide nhưng chỉ toàn là ảnh. Cô bắt đầu run rẩy, cố gắng tắt máy chiếu nhiều lần mà không được. Đột nhiên, màn hình xuất hiện một đoạn video cô ta đang đặt một mảnh giấy gói trước mặt giảng viên, camera ghi lại rất rõ: bên trong mảnh giấy ấy là một xấp tiền mặt.
Cả khán phòng bùng lên những tiếng xôn xao. Mặt Lương Hân tái mét. Lâm Thanh Thanh ngồi hàng ghế sau nhìn thấy vẻ hoảng loạn của cô ta thì rất hài lòng, kéo thấp vành mũ rồi lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Lâm Thanh Thanh biết Lương Hân nhất định sẽ tìm cô tính sổ, nên cô đã chuẩn bị sẵn ở nhà, còn ăn mặc thật đẹp và trang điểm kỹ lưỡng để đợi.
Lương Hân đến rất nhanh, vì cô ta biết ngoài Lâm Thanh Thanh thì không ai làm chuyện này được. Vừa rời khỏi hội trường trong bộ dạng nhếch nhác, việc đầu tiên cô ta làm là đến thẳng nhà tìm Lâm Thanh Thanh.
Cửa phòng của Lâm Thanh Thanh không khóa. Khi Lương Hân đẩy cửa bước vào, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy gương mặt đầy giận dữ của cô ta qua gương. Vài hôm trước khi cô ta đến tìm mình, cũng mang biểu cảm y hệt thế này.
“USB của tôi là do cô đổi phải không?”
Lâm Thanh Thanh từ tốn thoa son, xoay ghế lại đối mặt với cô ta, một tay chống cằm, tựa lưng hờ hững vào ghế rồi cười: “Là tôi. Thì sao? Chẳng lẽ những thứ trong USB đó là vu khống cô à?”
Cô thấy hai bàn tay Lương Hân nắm chặt bên người, gương mặt vì giận dữ mà méo mó. Lúc này, cô ta nhất định đang rất phẫn nộ, bị bẽ mặt trước bao nhiêu thầy cô bạn bè, e rằng đang muốn g.i.ế.c người mất thôi.
Nhưng dù tức giận, Lương Hân vẫn chưa mất lý trí. Cô ta hít sâu một hơi, cười mỉa: “Cô đang trả thù tôi đúng không? Cô đã khiến mọi người biết chuyện của tôi thì tôi cũng không ngại cho tất cả biết chuyện của cô!”
“Chuyện của tôi?” Lâm Thanh Thanh lấy đồ dũa móng ra, nhẹ nhàng dũa móng tay, “Là chuyện gì cơ?”
“Chuyện gì à? Là chuyện cô ngủ với ông già đó!”
Ông già? Lương Hân hẳn vẫn chưa biết người bạn trên mạng tên Bạch không phải là ông chú. Nhưng thôi, lỗi là do cô hiểu nhầm. Cô tưởng Bạch là một người đàn ông trung niên cô đơn. Là bạn thân, Lương Hân tất nhiên biết chuyện cô từng trò chuyện với Bạch và cả việc cô đến gặp anh ấy. Chưa từng gặp mặt nên mới nghĩ đó là một ông chú.
Lâm Thanh Thanh chẳng có ý định giải thích. Đối với cô, dù có phải là ông chú hay không thì cũng chẳng quan trọng.
“ Tôi tận mắt thấy ông già đó vào phòng cô, tôi còn quay được video nữa.”
Lâm Thanh Thanh nhớ lại, đúng là lần đầu tiên có một ông chú gõ cửa phòng cô thật.
Cô thổi lớp bụi dũa móng, thản nhiên nói: “Thì sao? Tôi ngủ với ông già cùng lắm là vấn đề đạo đức. Còn cô thì sao? Gian lận thi cử, hối lộ thầy giáo đấy không còn là chuyện đạo đức nữa, mà là vấn đề pháp luật đấy. Cùng lắm thì tôi bị người ta phán xét, còn cô có khi phải bị đuổi học, thậm chí đi tù. Mới hôm qua còn là sinh viên xuất sắc đứng thuyết trình, hôm sau đã bị đuổi học. Ngẫm lại cũng thấy đáng tiếc.”
Nói xong, cô còn lắc đầu đầy tiếc nuối.
“Đáng tiếc nhất là suất tiến cử du học mà cô vất vả mới giành được giờ cũng mất trắng. Đi du học ngành nghệ thuật, với người không có năng khiếu như cô, thì chẳng qua là đi dát vàng cho bản thân thôi. Nhưng bây giờ đừng nói đi du học, đến bằng đại học cô cũng không lấy được.”
Lâm Thanh Thanh chớp mắt cười, “Cô nói có đáng tiếc không?”
Vẻ ung dung của cô khiến người khác tức điên, nhất là với một người đang tức giận như Lương Hân. Nhớ đến nỗi nhục hôm nay, nghĩ đến bao nỗ lực sắp đổ sông đổ biển, cô ta giận đến muốn nổ tung.
Càng nhìn càng chướng mắt, đặc biệt là cảnh cô vẫn ngồi sửa móng một cách thản nhiên!
Một giây phút khi sợi dây níu giữ lí trí đã không còn, vẻ mặt Lương Hân trở nên dữ tợn: “ Tôi sẽ g.i.ế.c cô!”
Lâm Thanh Thanh biết cô ta sẽ nổi giận, thậm chí cố tình khiến cô ta nổi điên. Nhưng cô không ngờ cô chị gái cùng cha khác mẹ bình thường yếu đuối lại trở nên đáng sợ đến thế khi điên lên.
Bên cạnh ghế có một cốc sữa chuối cô đã chuẩn bị sẵn từ sớm. Thấy Lương Hân nổi giận xông tới, cô nhẹ nhàng đá đổ cốc sữa xuống đất. Lương Hân không để ý, chỉ một mực lao đến bóp cổ cô.
Lúc này lại bước gấp, đạp lên vũng sữa, trượt chân ngã thẳng về phía trước. Trên sàn có vài mảnh chai bia vỡ — cũng là thứ cô cố tình không dọn sau khi uống rượu.
Lương Hân không kịp phản ứng, theo phản xạ giơ tay che mặt. Nhưng vẫn không tránh khỏi một mảnh thủy tinh cứa vào lòng bàn tay, còn một mảnh đ.â.m sâu vào trán, m.á.u lập tức túa ra đỏ mặt.
“AAAAAAHHHHHHHHH!!!!!!!!!”
Lương Hân hét thất thanh, không chỉ vì đau mà còn vì biết mình đã... phá tướng. Với sinh viên nghệ thuật, nhất là chuyên ngành biểu diễn, một vết sẹo trên mặt là đại kỵ. Có thể tiêu tan cả tiền đồ chỉ vì điều này.
“Mặt tôi! Mặt tôi!!!!!!”
Lâm Thanh Thanh từ tốn đi tới, ngồi xổm bên cạnh, nhìn gương mặt đầy m.á.u của cô ta mà thở dài: “Cái trán đầy đặn như vậy mà bị rạch một đường dài thế này, chắc sau này không dám để lộ ra nữa rồi.”
Trán Lương Hân vốn rất đẹp, tròn đầy, đường chân tóc cũng tinh tế. Nhiều cô vì trán không đẹp mà để mái che đi, còn cô ta thì luôn tự tin khoe ra — trán chính là điểm cộng lớn trên gương mặt.
Lương Hân nhìn người đang ngồi bình thản bên cạnh giễu cợt mình, lòng bàn tay đau rát, trán bị rách nát, trong lòng lửa giận vẫn đang hừng hực. Cô ta đột nhiên bật dậy, định nhào tới vật Lâm Thanh Thanh xuống đất.
Nhưng Lâm Thanh Thanh phản ứng cực nhanh, chưa kịp nhào tới thì đã bị cô đá thẳng vào ngực.
Lương Hân đau đớn rên rỉ ngã xuống đất, nhưng vẫn không chịu thua: “Cô cố ý làm tôi bị thương, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lâm Thanh Thanh chỉ vào camera trên máy tính, mỉm cười: “Từ lúc cô vào phòng, tôi đã ghi hình rồi. Vừa nãy là cô tự lao vào tôi, ngã rồi tự làm mình bị thương. Tôi thậm chí chưa cần phòng vệ. Cô kiện tôi kiểu gì?”
“…”
“Nếu là cô, tôi sẽ nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện. Chứ để lâu quá, vết thương không xử lý kịp sẽ khó lành đấy.”
Có lẽ thấy lời cô nói có lý, Lương Hân vội vàng bò dậy, lảo đảo đi về phía cửa. Đến cửa, cô quay đầu lại, gương mặt đẫm m.á.u trông thật kinh hoàng. Cô ta nghiến răng: “Không ngờ cô lại ác độc như vậy, là tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”
“Biết sớm vẫn còn kịp mà.”
Lương Hân không nói gì, vội vã đẩy cửa rời đi.
Hôm sau, trên diễn đàn trường đại học, Lâm Thanh Thanh thấy thông báo Lương Hân bị buộc thôi học. Chiều cùng ngày, cô nhận được tin nhắn từ trường báo tuần sau đi học lại.
Đối với kết quả này, Lâm Thanh Thanh rất hài lòng.