Sau khi gia môn gặp nạn, thúc bá vì muốn nuốt trọn tài sản, liền tìm cớ đẩy ta về huyện Thanh Hà.
Khi phụ thân còn đương thời đắc thế, từng đính ước hôn sự cho ta với một người họ Thôi, chính là Thôi Vọng Chi ở Thanh Hà.
Nào ngờ khi ta lâm vào cảnh túng quẫn, Thôi Vọng Chi chỉ cười nhạt một tiếng, hời hợt nói:
“Được thôi, đợi gia gia thi đậu cử nhân thì sẽ cưới nàng.”
Ta đợi một năm rồi lại một năm, rốt cuộc chẳng đợi được tin hắn đỗ đạt công danh.
Huynh đệ hắn còn khen ta si tình, riêng Thôi Vọng Chi lại lộ vẻ chán ghét ra mặt.
“Một thứ ham vinh hoa phú quý như nàng mà cũng muốn gả cho cử nhân sao?
“Ai trong các người đậu cử nhân, thì mau đem nàng cưới đi, đừng để lại trong nhà ta chướng mắt.”
Năm đó, đồng môn của hắn là Tạ Vân Châu đã thi đậu giải nguyên, được vinh danh tại Lộc Minh yến.
Giữa tiệc, Tạ Vân Châu hỏi hắn:
“Thôi huynh, lời năm xưa… còn tính hay không?”
01
Tạ Vân Châu mang sính lễ tới cửa, vừa khéo hôm ấy Thôi Vọng Chi còn đang trụy lạc yến ẩm bên ngoài.
Hỉ bà đọc xong danh sách sính lễ, nhìn ta ngẩn ngơ đứng dưới hành lang buông rèm, không nhịn được thúc giục:
“Tô cô nương, người cũng nên đáp một câu chứ!”
Ta theo tiếng mà ngẩng đầu, liếc mắt liền trông thấy Thôi bá phụ với vẻ mặt nóng ruột không thôi, hận chẳng thể thay ta gật đầu chấp thuận hôn sự ấy tức khắc.
Ánh mắt thứ hai ta nhìn sang người đứng bên cạnh ông tên Tạ Vân Châu, ngoại hình nho nhã tuấn tú, mang theo phong vị thư sinh.
Hắn là đồng môn của Thôi Vọng Chi, ta nhận ra hắn.
Trong viện, tất cả mọi người đều dõi theo ta, chờ xem ta phản ứng ra sao.
Thậm chí có nha hoàn khe khẽ đánh cược:
“Tô cô nương chắc chắn sẽ không gả đâu, nàng theo đuổi thiếu gia bao nhiêu năm, sao có thể gả cho người khác được chứ?”
Nắm tay giấu trong tay áo ta siết chặt rồi lại buông, lời nghẹn nơi cổ họng mãi không thốt ra.
Cuối cùng ta hỏi ra một câu:
“Công tử… có biết ta và Thôi Vọng Chi từng có hôn ước?”
Lời vừa thốt ra, lòng ta đã dâng đầy hối hận.
Hôn ước giữa ta và Thôi Vọng Chi, sớm đã trở thành một trò cười.
Bốn năm trước, ta ngồi xe bò cũ kỹ, dừng trước cổng lớn Thôi phủ.
Chờ đến nửa canh giờ, mới có người đến dẫn vào.
Băng qua tiền viện nguy nga, đi dọc hành lang uốn lượn quanh co, hai bên cây cối tươi tốt, hương hoa vương khắp lối.
Cảnh sắc phú quý của Thôi gia khiến lòng ta nơm nớp bất an.
Ta ôm chặt bọc hành lý vá víu trong lòng, bước chân nặng nề như giẫm trên lưỡi dao, chỉ muốn xoay người mà chạy trốn.
Nhưng di nguyện của mẫu thân và ánh mắt tham tàn của thúc bá vẫn cứ lởn vởn trong đầu.
Ta hít sâu một hơi, xem như tự khích lệ, bước nhanh vài bước đuổi kịp tiểu đồng dẫn đường.
Khi ta đứng trước mặt người nhà họ Thôi, Thôi Vọng Chi đang ngồi nghiêng nghiêng trên ghế, ngáp dài một cái.
Ánh mắt hắn liếc qua ta, không còn chút bóng dáng nào của tiểu tử năm xưa chạy theo sau xe ngựa của ta, vừa khóc vừa gọi:
“Tô Từ muội muội, muội nhất định phải quay lại tìm ta.”
Ta đỏ mặt, chậm rãi nói rõ mục đích đến đây.
Thôi bá phụ chau mày không nói lời nào.
Ngược lại, Thôi bá mẫu vốn nghiêm nghị trong ký ức, lại gọi ta đến gần, nắm tay ta mà rơi lệ, than thở vì mẫu thân ta mất sớm.
Bà nói:
“Con cứ ở lại đây cho tốt, chờ tới tháng Chín con cập kê, bá mẫu sẽ chuẩn bị hôn sự cho con.”
Thôi bá phụ há miệng, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn sắc như d.a.o của bá mẫu, lại nuốt lời vào bụng.
Toàn bộ màn đối thoại ấy, Thôi Vọng Chi đều thu hết vào mắt.
Hắn cười khẩy một tiếng:
“Được thôi, đợi gia gia thi đỗ cử nhân thì cưới nàng.”
Khi ấy, ta chẳng thể ngờ, chỉ một câu ấy … lại có thể trói buộc ta suốt bốn năm trời.
02
Tuy rằng Thôi bá mẫu bảo ta cứ yên tâm ở lại Thôi phủ, nhưng ngay đêm ấy, Thôi Vọng Chi đã tìm đến.
Hắn đứng trong phòng khách liếc nhìn một vòng, hừ lạnh một tiếng.
Chưa đợi ta phản ứng, hắn đã xách bọc hành lý của ta, quay người bước đi.
Ta vội vã đuổi theo.
Cuối cùng, hắn dừng lại ở một viện nhỏ phía sau, tùy tiện chọn một gian phòng trống thấp kém, liền quẳng bọc đồ của ta vào đó.
“Tô Từ, chỉ vì muốn trèo cao mà từ huyện Đan Sơn chạy tới huyện Thanh Hà, ngươi quả thật mặt dày.
“Đã vậy thì dọn qua ở chung với bọn nha hoàn đi, đừng có chướng mắt ta nữa.”
Hắn nói một hơi, thấy mắt ta đỏ lên, tựa hồ nhớ đến chuyện thuở bé, khựng lại một khắc, rồi vội quay mặt đi, không dám nhìn ta nữa.
Dường như muốn biện hộ cho sự vô lý của mình, hắn lắp bắp:
“Để... để ngươi ở nhà ta ăn ở không, chẳng lẽ còn muốn nhà ta nuôi ngươi như tiểu thư khuê các?”
“Ta biết chữ, biết viết.”
Ta lên tiếng biện giải, cố giữ lấy chút tôn nghiêm đang dần lung lay của mình.
“Ta có thể sao sách, sẽ hoàn lại bạc cho nhà ngươi.”
Thôi Vọng Chi không ngờ ta lại phản bác, ban đầu nhe răng định buông lời mỉa mai, bỗng ánh mắt xoay chuyển, như vừa nảy ra chủ ý thú vị nào đó.
“Ngươi nói ngươi biết viết chữ?”
Hắn nói, đã muốn ở lại, thì đừng nghĩ ăn không, phải giúp hắn sao sách, chép bài.
Ta thầm nghĩ chuyện ấy thì có gì khó.
Nào ngờ vừa bước vào thư phòng theo hắn, trước mắt liền tối sầm.
A di đà Phật.
Sách chất cao tới nửa thân người.