Ta vốn cho rằng phu tử Thanh Tùng thư viện là ma quỷ chuyên hành hạ học sinh, về sau mới hay kỳ thực là do Thôi Vọng Chi dốt nát lười học.
Phu tử phạt hắn sao chép sách, chưa viết xong thì không được quay về thư viện.
Ta cặm cụi trong thư phòng suốt một đêm dài, mới miễn cưỡng chép xong một quyển mỏng.
Dưới ánh nến lay lắt, ta chớp mắt hồi thần, chỉ cảm thấy cay xè nơi khóe mắt, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị Thôi bá mẫu gọi sang Tây Xá viện.
Bà nghe tin sáng sớm rằng Thôi Vọng Chi đưa ta vào thư phòng, liền mừng rỡ không thôi.
“Bình nhi à, năm xưa vị đại sư kia quả nhiên không nói sai, con thực sự là người vượng gia.”
Bà bảo, Thôi Vọng Chi từ trước đến nay chưa từng bước chân vào thư phòng, thế mà ta vừa tới, hắn đã tự nguyện lui tới sách đèn.
Thôi bá mẫu khẩn thiết nhờ ta nhất định phải khuyên bảo, dìu dắt Thôi Vọng Chi quay về con đường chính đạo, để rạng rỡ tông môn Thôi gia.
“Đại sư từng đoán con sau này sẽ phong mệnh cáo thụ, là mệnh trấn trạch.
“Dù con không tới huyện Thanh Hà, chúng ta cũng sẽ cử người đi đón con về.”
Lời ấy chỉ là khách sáo mà thôi, ta không hề để tâm.
Nếu thật sự coi trọng, khi phụ thân ta gặp nạn, sao Thôi gia lại có thể giả mù giả điếc, tuyệt không chìa tay giúp lấy nửa phần?
Những lời ấy, ta không dám nói ra, cũng chẳng có tư cách trách cứ ai.
Hiện tại họ bằng lòng cho ta một mái nhà che mưa chắn gió, một bữa cơm nóng lấp đầy dạ dày, như vậy... ta đã cảm thấy vô cùng biết ơn.
Nếu thật sự có thể khuyên được Thôi Vọng Chi chuyên tâm học hành, thì xem như ta cũng đã đáp lại phần ân tình này rồi.
03
Từ Tây Xá viện trở về, ta liền đi thẳng tới thư phòng.
Ta muốn sớm chép xong sách, mong có thể giữ lại đôi phần thể diện trước mặt Thôi Vọng Chi.
Thế nhưng vừa đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến ta ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy giấy viết bị vò nát vứt đầy dưới đất, tiện tay nhặt lên một tờ, liền nhận ra đó chính là nét chữ của ta.
Thôi Vọng Chi chưa phát giác ra ta đứng nơi cửa, hắn đang mắng nhiếc một bóng người cao gầy trước mặt.
“Hối! Hối! Hối! Họ Tạ kia, ta nói cho ngươi hay — mấy quyển sách chép này, lão tử có xé nát cũng không để ngươi mang đi nộp phu tử!”
Người kia lắc đầu:
“Thôi huynh, ta chỉ thay mặt phu tử truyền lời, khuyên huynh sớm hoàn thành khóa nghiệp, quay lại thư viện nghe giảng.
“Nếu huynh không muốn, ta cũng không miễn cưỡng.”
Thôi Vọng Chi lập tức nhảy phắt lên bàn, một cước đá đổ cả chồng sách cao tới nửa người.
“Vậy sao còn chưa cút? Cứ đứng đây làm gì? Muốn gia gia ta giữ ngươi lại ăn cơm chắc?”
Hắn vừa nói đến đó, khóe mắt chợt liếc thấy ta đứng nơi cửa, mắt đã đỏ hoe.
Không biết có phải chột dạ hay không, khí thế trong giọng hắn bỗng yếu đi vài phần.
Nhưng miệng vẫn không chịu thua:
“Tạ Vân Châu, gia gia ta không muốn quay lại thư viện, lần sau còn dám tới chọc ta, xem ta dần ngươi thế nào.”
Tạ Vân Châu theo ánh mắt hắn nhìn sang, xoay người lại nhìn ta.
Ánh mắt ta vừa chạm vào ánh mắt hắn, liền vội quay đi.
Thật ra ta chẳng hề muốn khóc, chỉ là hốc mắt ta trời sinh mỏng manh, chưa khi nào cầm được lệ.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Tạ Vân Châu.
Về sau, cái tên ấy lại vang lên, chính là khi Thôi Vọng Chi nghiêm cấm ta đọc sách, viết chữ.
Hôm ấy, sau khi Tạ Vân Châu rời đi, Thôi Vọng Chi thấy ta nhặt từng tờ giấy bị vứt, nhẹ nhàng vuốt phẳng lại, trên mặt lộ ra vài phần hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Hắn khô khốc buông một câu:
“Ta đâu có cố ý, muốn trách thì đi trách Tạ Vân Châu ấy!”
Ta ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn hắn một cái:
“Ngươi còn cần ta chép sách nữa không?”
Hắn hừ một tiếng, vứt lại một câu rồi bỏ đi khỏi thư phòng:
“Nói nhảm! Gia gia ta đâu thật lòng không về thư viện, không thì cha ta đánh c.h.ế.t ta mất!”
Ta cắn răng chịu đựng suốt nửa tháng, cuối cùng cũng khiến hắn mang theo một đống bản chép trở lại thư viện để nộp phu tử.
Từ đó, ta và Thôi Vọng Chi tạm thời bình an vô sự một thời gian.
Chỉ là hắn vẫn không làm bài vở, hễ việc gì do phu tử giao xuống, đều bị hắn đẩy cho ta xử lý.
Cho đến một ngày, khi ta vừa tròn mười tám tuổi.
Nắng ấm rạng rỡ, trong gió vương chút hương xuân dìu dịu.
Ta ngồi dưới tàng cây, giúp tiểu nha hoàn Hồng Tú vẽ mẫu thêu, nàng dựa sát bên ta, ngón tay linh hoạt se tơ kết nút.
Lúc ta mới tới Thôi phủ, Hồng Tú là người khinh thường ta nhất.
Ban đầu nàng nghĩ ta trèo cao, muốn gả cho Thôi Vọng Chi.
Về sau nghe nói, đợi khi hắn đỗ cử nhân mới chịu cưới ta, nàng lại thấy ta đáng thương.
Nàng từng nói:
“Thế thì xong rồi, đời này sợ là chẳng ai dám rước tỷ nữa.”
Một lời thành thật.
Thôi Vọng Chi đến cả thi Hương cũng khó lòng vào bảng, đến giờ còn chưa đỗ được tú tài.
Hắn ngày ngày ăn bám trong thư viện, mà ta thì thay hắn viết bài vở suốt ba năm ròng.
Thôi bá phụ có ý định tìm tiểu thư thế gia cho hắn kết thân, hắn lại đem ta ra làm lá chắn, cản hết thảy mọi cuộc mai mối.
“Ta đã nói rồi, đợi ta trúng cử sẽ cưới Tô Từ, đừng lấy chuyện này ra phiền ta nữa!”
Dạo gần đây, ta cùng ăn ở với hạ nhân trong phủ, qua lại đã thành quen, tình cảm cũng thân thiết hơn trước.
Lúc không phải viết bài thay cho Thôi Vọng Chi, ta liền vẽ mẫu thêu, chép sách tích cóp từng đồng, mong có ngày đủ tiền rời khỏi Thôi phủ, tự buôn bán kiếm sống, còn hơn sống cảnh nương nhờ người khác.
Ta và Hồng Tú đã hẹn trước, nàng ký khế sống với Thôi phủ, đợi đến ngày được thả ra, sẽ đến cùng ta hùn vốn làm ăn.