Ta đang cùng Hồng Tú chuyện trò dăm câu về kế sinh nhai sau này, lại không hay biết Thôi Vọng Chi mang cơn giận đùng đùng đứng sừng sững nơi cổng viện nhỏ.
Chỉ thấy hắn sải hai bước tới gần, một tay xé nát bản mẫu thêu mực còn chưa khô.
Hồng Tú sợ đến mặt mày tái mét, ta vội đứng dậy, chắn trước người nàng.
Thôi Vọng Chi mỗi lần nổi trận lôi đình đều rất đáng sợ, ta cũng có phần khiếp sợ.
Thế nhưng trong lòng cũng dâng đầy phẫn uất.
“Thôi Vọng Chi, ngươi lại phát điên gì nữa đây?”
Hắn nghiến răng, tức giận nói:
“Từ nay trở đi, ở trong Thôi phủ, ngươi không được phép đọc sách, cũng không được phép viết chữ!”
Ta chẳng hiểu hắn vì cớ gì mà nổi giận, mãi sau mới được tiểu đồng bên người hắn mách nhỏ cho biết rằng Tạ Vân Châu phát hiện những bài vở gần đây không phải do chính tay hắn viết, còn nói thẳng hắn không bằng ta.
Thôi Vọng Chi xưa nay vốn coi thường Tạ Vân Châu, trong mắt hắn, Tạ Vân Châu chỉ là một mọt sách khù khờ.
Không ngờ lại bị chính người mình khinh miệt nói ra những lời như vậy.
Ngay cả phu tử khi biết rõ chân tướng cũng thất vọng ra mặt:
“Những bài thơ gần đây của ngươi có phần thanh nhã, ta còn tưởng ngươi đã chuyên tâm tu học, nào ngờ lại là bút tích người khác.”
Ta không ngờ, rõ ràng là giúp hắn hoàn thành bài vở, cuối cùng lại còn phải gánh lấy oán hận từ hắn.
Thế cuộc yên ổn bị phá vỡ, người ngoài cũng vì thế mà biết, trong nhà hắn có một vị hôn thê vẫn luôn khổ sở chờ đợi hắn thi đậu cử nhân.
Mỗi khi yến ẩm tiệc tùng, luôn có người mang chuyện ấy ra trêu chọc.
“Thôi huynh, ta thật sự hâm mộ ngươi, có một vị hôn thê vừa tài hoa lại vừa si tình, một lòng đợi chờ ngươi.
“Nếu là ta có phúc khí ấy, há lại nỡ để giai nhân phải chịu khổ nhọc như vậy.”
Thôi Vọng Chi mỗi khi nghe những lời như thế, đều nở nụ cười khinh bỉ.
“Một kẻ ham trèo cao, còn vọng tưởng gả cho cử nhân?
“Ai trong các người mà trúng cử, thì mau cưới nàng đi, đừng để nàng ở lại nhà ta chướng mắt.”
Mà hôm nay, ta hỏi Tạ Vân Châu:
“Công tử có biết ta và Thôi Vọng Chi từng có hôn ước?”
Ánh mắt chàng ôn hòa như gió xuân lướt qua liễu, giọng nói trong trẻo như ngọc vỡ vang:
“Thôi huynh nói, Tô cô nương muốn gả cho cử nhân.
“Ta may mắn trúng giải nguyên, không biết … có lọt vào mắt xanh của cô nương chăng?”
Tạ Vân Châu đứng nơi đó, dáng tựa tùng bách, mà đôi tai ửng đỏ nơi vành lại lộ rõ tâm tình bối rối trong lòng chàng.
Thật sự là… có ý muốn cưới ta.
Nhờ “phúc” của Thôi Vọng Chi, nay cả huyện Thanh Hà đều biết, nhà họ Thôi nuôi một vị Tô cô nương mắt cao hơn đầu, chỉ chịu gả cho cử nhân.
Vậy thì được thôi.
Thôi Vọng Chi, ta không chờ ngươi nữa.
“Được, ta gả cho chàng.”
Lời vừa dứt, bên ngoài liền vang lên một tiếng quát giận dữ.
“Tô Từ!”
Thì ra là tiểu đồng đã chạy đến tửu lâu tìm về Thôi Vọng Chi.
Hắn toàn thân nồng nặc mùi rượu, từng chữ từng câu gằn giọng mà nói:
“Ngươi vừa nói … ngươi muốn gả cho ai?”
04
Thấy nhi tử nhà mình sắp động thủ với Tạ Vân Châu, Thôi bá phụ liền quát tháo gia nhân:
“Thiếu gia say rồi, còn không mau đỡ hắn về phòng!”
Thôi Vọng Chi hất tay gạt phăng tiểu đồng vừa định tiến đến, bước thẳng về phía ta.
“Tô Từ, ngươi theo ta về!”
Hắn khí thế hung hăng, khiến ta giật mình, theo bản năng lùi lại hai bước.
Nhưng hắn không thể tiến tới gần ta được.
Ngay khi sắp đi ngang qua Tạ Vân Châu, chàng liền bước tới, chắn trước mặt hắn.
Tạ Vân Châu không nói lời nào, chỉ lạnh mặt đối diện với ánh mắt như bốc lửa của Thôi Vọng Chi.
Thôi Vọng Chi vung tay, túm lấy cổ áo Tạ Vân Châu:
“Họ Tạ kia, ngươi dám làm thật sao!”
Giọng Tạ Vân Châu mang theo ý cười nhẹ:
“Đa tạ Thôi huynh thành toàn.”
“Ngươi…” Thôi Vọng Chi bị chọc giận đến mức lửa bốc đỉnh đầu, nắm chặt nắm đ.ấ.m định lao tới đánh Tạ Vân Châu một quyền.
“Chi nhi!”
Một tiếng quát lớn khiến hắn khựng lại.
Thôi bá mẫu vội vã bước đến, ánh mắt quét qua đám gia nhân còn đang đứng ngẩn ra tại chỗ.
“Một đám ngu ngốc, còn đứng đực ra đó làm gì!”
Chủ mẫu mở lời, đám tiểu đồng vội vàng xông lên giữ lấy Thôi Vọng Chi, nửa kéo nửa lôi đưa hắn về Trường Phong viện.
Thôi Vọng Chi ban đầu không chịu, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt trấn an của mẫu thân, mới miễn cưỡng dừng lại.
Đợi đến khi bóng hắn khuất hẳn ngoài cổng viện, Thôi bá phụ lo sợ hắn gây sự, khiến Tạ Vân Châu nhụt chí, hủy bỏ hôn sự với ta, liền vội vàng mở lời:
“Chi nhi uống say rồi, chẳng còn phân biệt được người lạ hay quen, hiền chất chớ nên để tâm.”
Vừa nói, ánh mắt ông ta chuyển sang ta, trong mắt hiện lên vẻ như trút được gánh nặng lớn:
“Huống hồ, hôn sự giữa Chi nhi và Tô Từ, chẳng qua là lời nói đùa giữa mẫu thân nó và mẫu thân Tô Từ, không thể làm thật được.”
Nghe vậy, Thôi bá mẫu hung hăng trừng mắt liếc Thôi bá phụ một cái.
Vì ngại có người ngoài ở đó, bà không tiện khiến Thôi bá phụ mất mặt, đành tìm cách chuyển hướng câu chuyện.
Ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Châu:
“Giải nguyên lang, việc hôn nhân là đại sự.
“Dù Tô Từ đã đồng ý gả cho ngươi, nhưng dẫu sao con bé cũng đã ở phủ ta suốt bốn năm, ta vẫn luôn xem nó như con gái ruột.
“Nay phải gả đi, thật lòng ta không nỡ.”
Dừng một lát, bà tiếp lời:
“Không bằng cứ để Tô Từ xuất giá từ Thôi phủ, cũng xem như ta có thể cho mẫu thân con bé một lời giải thích.”