Gả Cử Nhân

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lời đã nói đến mức ấy, Tạ Vân Châu cũng không tiện chối từ điều gì.

Chàng nhìn ta thật sâu, rồi hành lễ chỉnh tề, cáo biệt Thôi bá phụ và bá mẫu.

Chờ khi mọi người trong viện đều lui đi hết, Thôi bá mẫu lập tức véo mạnh Thôi bá phụ một cái:

“Về sau sẽ tính sổ với ông!”

Thôi bá phụ sợ vợ, rụt cổ lại rồi nhanh chóng chuồn đi.

Dù sao ông cũng đã trút được củ khoai nóng bỏng tay này ra khỏi nhà, bị mắng đôi câu cũng cam lòng.

Ta cảm thấy Thôi bá mẫu có điều muốn nói với mình.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của bà, ta ngoan ngoãn đi theo sau bà quay về Tây Xá viện.

Quả nhiên, vừa vào trong phòng, bà liền nắm tay ta ngồi xuống giường, trong giọng nói lộ ra vài phần oán trách.

“Tô Từ à, chuyện lớn như vậy sao con có thể tự tiện quyết định?

“Chẳng lẽ là vì cảm thấy Thôi gia chúng ta có điều gì bạc đãi con?”

05

Một câu của Thôi bá mẫu khiến lòng ta nghẹn lại.

Ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt bà.

Bà đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại dải lưu tô bên tai ta:

“Tô Từ à, bá mẫu thừa nhận Chi nhi là đứa trẻ cứng đầu, khiến con chịu không ít ấm ức.

“ Nhưng con lại vội vàng đồng ý gả cho Tạ giải nguyên, như thế chẳng phải quá hồ đồ hay sao?

“Bá mẫu biết lấy gì để ăn nói với mẫu thân con đây?”

Nhắc đến mẫu thân, lòng ta lại càng thêm đau xót.

Lúc người đi, nắm lấy tay ta, thều thào rằng điều bà tiếc nuối nhất, chính là không thể đích thân đưa ta lên kiệu hoa.

Khi ấy, bệnh tình của người đã nặng, chỉ một câu nói thôi cũng đã phải dừng lại thở thật lâu.

“Phụ thân con gặp nạn, mẫu thân lại bất lực, mà con ta thì lại có tính tình quá mức mềm yếu.

“Nếu để đám thúc bá kia tùy tiện gả con đi, ắt sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

“Ta đã báo với bọn họ rồi, ở huyện Thanh Hà con còn một mối hôn sự.

“Đứa trẻ đó, con từng gặp rồi, là ca ca Vọng Chi của con.

“Nếu con có thể thành thân với Vọng Chi, Thôi gia nhất định sẽ bảo hộ con cả đời bình an.

“Ta có c.h.ế.t đi … cũng được yên lòng.”

Nhưng mà, mẫu thân ơi, người chưa từng dạy con rằng… con người rồi sẽ biết yêu.

Bằng hữu thủ túc của người, ngày ngày nhớ đến cái gọi là “mệnh trấn trạch” của con.

Nay con muốn rời đi, bà lại đem người ra buộc chặt lấy con một lần nữa.

Thấy ta mãi chẳng thốt thành lời, Thôi bá mẫu cho rằng mình đã khuyên được ta.

Bà nắm lấy tay ta, hơi siết lại, như muốn nhắc nhở ta rằng hãy nghe theo lời bà.

“Tô Từ à, Chi nhi tuy còn mang tâm tính trẻ con, nhưng bá mẫu nhìn ra được, nó thật sự rất thích con.

“Chỉ là đứa nhỏ ấy không giỏi biểu đạt tình cảm, nên mới hết lần này đến lần khác chọc giận con.”

Nhắc đến Thôi Vọng Chi, khóe môi Thôi bá mẫu không kìm được mà mỉm cười.

Thôi Vọng Chi thích ta, đó là chuyện nực cười nhất ta từng nghe.

Nếu thật lòng thích một người, hẳn là không nên đối xử như vậy.

Tính ra, thời gian ta ở Thôi phủ, tuy cùng ăn cùng ở với đám hạ nhân, nhưng bọn họ mỗi tháng đều có tiền công, còn ta thì không.

Có thiếu thốn gì, cũng chỉ có thể nhờ Hồng Tú đem những bức thêu, những trang chép sách ta làm ra đem bán.

Vì chữ ta viết thanh tú nắn nót, nên còn có người thuê ta chép tình thi, thư tỏ tình.

Ban đầu, Thôi bá mẫu còn thỉnh thoảng hỏi ta có đủ y phục hay không.

Về sau thấy ta có thể tự mình sắm sửa, thì chẳng bao giờ hỏi lại nữa.

Mùa xuân, mùa hạ còn dễ chịu.

Đến mùa đông, trong viện chẳng hề có than sưởi.

Ta đành phải tự mua thêm vài lớp chăn bông để gắng gượng qua giá lạnh.

Ta biết rõ, nếu ta mở lời, Thôi gia chắc chắn vẫn sẽ đưa than, phát chăn.

Nhưng thân gửi nhờ dưới mái nhà người, chuyện gì có thể nhịn được, thì không cần mở miệng để tự chuốc lấy ánh mắt lạnh nhạt.

Mà tình cảnh ta thế nào, Thôi Vọng Chi đều rõ cả.

Thế mà hắn vẫn có thể thẳng tay lấy những bản chép ta chuẩn bị bán đem đi nhóm lửa, còn ung dung buông một câu:

“Ngươi không phải biết viết sao? Viết lại là được.”

Thôi bá mẫu, xin người đừng gạt ta nữa.

Ta từng thấy phụ thân đối đãi với mẫu thân ra sao.

Phụ thân chưa từng khiến mẫu thân phải đau lòng, mẫu thân chỉ cần rơi một giọt lệ thôi, phụ thân cũng sẽ trằn trọc cả đêm không yên giấc.

Yêu thích một người, tuyệt đối không phải như cách Thôi Vọng Chi đối xử với ta.

Nếu thật sự coi ta là người một nhà, sao có thể suốt bốn năm chẳng hỏi chẳng han, chỉ giữ ta lại Thôi phủ, không một lời nhắc đến chuyện hôn sự?

Chẳng qua chỉ là vì họ biết ta không còn nơi nào để đi, một nữ tử cô đơn không chỗ nương thân, đành phải cầu xin Thôi gia dung chứa.

Thôi bá mẫu mở miệng, từng lời nói ra như muốn đóng đinh số phận ta:

“Đã vậy, bá mẫu ta thay mặt Chi nhi nói rõ tấm lòng nó, cũng là thay con làm chủ.

“Cứ để ta hồi hôn với Tạ giải nguyên, rồi chọn một ngày lành, gả con cho Vọng Chi.”

Bà không hỏi đến ý nguyện của ta, chỉ như sắp đặt cho một gia nhân trong nhà, vài câu nói liền định đoạt cuộc đời ta phải gắn với Thôi gia này.

Ta nhẹ nhàng rút tay về, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bà, bình thản nói:

“Bá mẫu, con muốn gả cho Tạ Vân Châu.”

06

Trăng đã treo cao nơi đầu cành, ta từ Tây Xá viện trở về viện nhỏ của mình.

Tính từ ngày công bố bảng thu, cũng đã hơn một tháng.

Cuối tháng Chín, đêm bắt đầu se lạnh, trên mặt đá xanh ngoài sân đọng từng lớp sương thu.

Mọi năm vào lúc này, ta hẳn đang lo nghĩ chuyện chống rét qua đông.

Nhưng hôm nay, không khí trong lành như trút bỏ bao ưu phiền, nhẹ nhõm đến vô cùng.

Vừa trở vào phòng thu dọn đồ đạc, Hồng Tú đã tìm đến.

Nàng mang vẻ thất vọng:

“Lão gia chẳng phải đã nói muốn tỷ xuất giá tại Thôi phủ sao? Tỷ thu dọn hành lý làm gì vậy …”

Ta đáp:

“Vừa rồi, Thôi bá mẫu nói sẽ chọn ngày lành, gả ta cho Thôi Vọng Chi.”

Hồng Tú lập tức xắn tay áo lên giúp ta gấp quần áo:

“Vậy thì mau đi thôi! Bà ấy nói là ngày lành, nhưng ai biết được phải đợi tới mấy năm sau.”

Gả Cử Nhân

4