Gả Cử Nhân

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ngày hôm sau.

Ta nhớ khi mới đến Thôi phủ, trên tay là một bọc hành lý nhỏ.

Lúc rời đi, cũng chỉ là một bọc hành lý như cũ.

Hồng Tú tiễn ta đến cửa sau, lúc chia tay, nàng nhét vào tay ta một xâu tiền.

Nàng véo mạnh mu bàn tay mình, cố ép bản thân không nhìn về phía ta:

“Coi như là tiền ta mấy năm nay mua mẫu thêu.

“Chỗ bạc mà tỷ dành dụm được ấy, đến bọn ăn mày còn chẳng buồn để mắt.”

Căn bệnh mắt dễ đỏ của ta lại tái phát.

Ta cũng quay mặt đi, lén lau nước mắt, không để nàng thấy.

Ta không từ chối Hồng Tú, đúng như nàng nói ta thật sự rất thiếu tiền.

Mà thuê nhà, còn khó hơn ta tưởng nhiều lắm.

Ta vốn chẳng phải người huyện Thanh Hà, lại không có người địa phương đứng ra bảo lãnh, bọn làm nhà đất chẳng ai chịu làm ăn với ta.

Khi ta tìm đến thẳng các chủ nhà, họ đều bảo:

“Cô nương, chẳng phải ta vô tình.

“Chỉ là một cô gái ở riêng bên ngoài, thực sự dễ sinh chuyện phiền toái.”

Chạy ngược chạy xuôi mấy nơi, không phải không có người đồng ý cho thuê, nhưng số bạc họ đòi đặt cọc lại quá lớn.

Trời dần sẩm tối, lòng ta càng lúc càng bồn chồn.

Nhưng ta cũng chẳng muốn quay lại Thôi gia.

Đã nói không gả cho Thôi Vọng Chi, nếu còn cố bám lấy chốn ấy, chỉ tổ bị người ta nhục mạ, mà phụ mẫu dưới suối vàng cũng phải xấu hổ.

Chỉ đành tìm lấy một khách điếm nho nhỏ, tạm nghỉ qua một đêm.

Khi quán rượu, trà lâu ven đường lần lượt treo đèn lồng, huyện Thanh Hà cũng chính thức bước vào đêm tối.

Ta rất ít khi ra ngoài vào ban đêm, cũng hiếm khi ngắm cảnh về đêm nơi đây.

Không ngờ lại náo nhiệt hơn ta tưởng.

Ta cứ chậm rãi bước đi, vừa đi vừa ngắm cửa từng khách điếm ven đường, mong chọn ra một chỗ đáng tin cậy để tá túc.

“Tô Từ!”

Ngay lúc ta định bước vào một khách điếm nhỏ chỉ có ba gian phòng, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.

Ta ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Vân Châu mặc thanh y, tay xách đèn lồng, đang đứng nơi góc ngoặt con đường.

Chàng sải bước nhanh đến trước mặt ta.

Đứng gần rồi, ta ngẩng đầu liền thấy những sợi tóc nơi trán chàng dính ướt mồ hôi.

Chàng đưa tay đón lấy bọc hành lý trong tay ta.

Rồi lại rảnh một tay, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta bước về phía cây cầu phía trước.

“Tô Từ, ta đã tìm nàng rất lâu rồi.”

07

Tạ Vân Châu sáng nay đã tới Thôi phủ từ rất sớm.

Không ai ngờ được rằng, chàng vào từ cửa chính, còn ta lại lặng lẽ rời đi bằng cửa sau.

Khi Thôi bá phụ sai người đến viện nhỏ tìm ta, mới phát hiện ta đã rời khỏi Thôi phủ từ lâu.

Ta bỏ đi không từ biệt, quả thật là thất lễ.

Nhưng lòng ta luôn canh cánh một điều, sợ sẽ có rắc rối sinh ra biến cố.

Nhất là khi nghe Tạ Vân Châu nói, lúc chàng rời khỏi Thôi phủ, Thôi Vọng Chi đang náo loạn cả phủ, ta lại càng cảm thấy, âm thầm rời đi là lựa chọn đúng đắn nhất.

“ Đúng rồi,” ta bỗng nhớ ra điều gì, “công tử tìm ta … là vì chuyện gì vậy?”

Tạ Vân Châu sóng vai bước bên ta, ta chẳng rõ chàng định đưa ta đi đâu, nhưng lạ thay, lại chẳng chút do dự mà bước theo.

Dẫu sao … một vị giải nguyên lang, chắc không đến mức lừa bán ta chứ?

Chúng ta dừng lại trước một cánh cổng nhỏ của một viện tử.

Tạ Vân Châu cúi đầu nhìn ta, dưới ánh sáng ấm áp của chiếc đèn lồng trong tay, ánh mắt chan chứa dịu dàng ấy khiến tim ta bất giác run lên một nhịp.

“Hôm qua sau khi rời khỏi Thôi phủ, ta đã thuê viện này cho nàng.”

Giọng chàng nhẹ như sợ làm giật mình giọt sương đọng trên cánh hoa:

“Ta đoán, nàng hẳn đã thật lòng muốn rời khỏi Thôi phủ.”

Lại nhìn tiểu viện này là một căn nhà nhỏ, một giếng nước, giữa sân còn có một gốc hồng trĩu quả.

Trước kia, trong một bài văn thay Thôi Vọng Chi chép nộp, ta từng viết một câu như thế:

“Giữa thu sắc khắp sân, một cây hồng trĩu quả.”

Tim ta như bị lông vũ khẽ khàng gãi nhẹ, ngưa ngứa, dịu dịu.

Ta lẩm bẩm:

“Đoán trúng như vậy, sao không thử đoán xem hiện giờ ta đang nghĩ gì?”

Tạ Vân Châu dắt ta vào phòng, dùng nến trong lồng đèn châm sáng ngọn đèn cắm trên giá.

Nghe ta nói vậy, chàng khẽ cười:

“Ta đâu phải yêu quái chuyên dò lòng người.”

Dưới ánh nến bập bùng, bóng tối trên gương mặt chàng lúc ẩn lúc hiện, thoáng chốc còn mê hoặc lòng người hơn cả yêu quái thực thụ.

Ta vội vàng dời mắt nhìn đi nơi khác.

Giường chiếu sạch sẽ, đồ dùng chỉnh tề, mọi thứ trong phòng đều lộ rõ tấm lòng tỉ mỉ của người chuẩn bị.

Tạ Vân Châu nói:

“Nơi này nhỏ, tất nhiên không thể so với Thôi phủ.

“Chờ ta rảnh rỗi, sẽ giúp nàng tìm một chỗ tốt hơn…”

“Ta thích nơi này.”

Ta nói.

Ta thật sự thích tiểu viện này.

Toàn bộ Thôi phủ, cũng chẳng thể sánh nổi với tiểu viện này.

Tình cảnh của Tạ Vân Châu, ta từng nghe sơ qua.

Chàng không phải công tử nhà giàu.

Mẫu thân chàng là tiểu thư một võ quán ở huyện Bạch Thủy, dưới quyền cai quản của huyện Thanh Hà, năm xưa phải lòng phụ thân chàng, liền mạnh mẽ ép cưới về làm phu quân.

Sau này, vì Tạ Vân Châu được tiến cử vào Thanh Tùng thư viện làm môn sinh của sơn trưởng, cả nhà họ mới dời tới huyện Thanh Hà, lập hộ cư trú tại đây.

Nhưng mẫu thân chàng năm năm trước bệnh nặng qua đời, được đưa về Bạch Thủy hạ táng.

Phụ thân chàng vì quá đau buồn mà cũng trở lại Bạch Thủy, ở bên phần mộ phu nhân, không chịu rời nửa bước.

Chẳng bao lâu sau, cũng đi theo mẫu thân chàng.

Không còn ai nâng đỡ, Tạ Vân Châu vẫn có thể chuẩn bị sính lễ đầy đủ, lại tìm được một tiểu viện hợp ý ta chỉ trong một ngày.

Ta còn có gì để phàn nàn nữa đây?

Chỉ là, ta không hiểu… vì sao chàng lại đột nhiên đến cửa cầu hôn ta.

Trên người ta có thứ gì, là thứ mà vị giải nguyên lang này muốn có ư?

Chẳng lẽ… chàng đã biết ta là mệnh trấn trạch?

Nghĩ đến đó, hơi thở ta khẽ khựng lại trong thoáng chốc.

Theo bản năng, ta lên tiếng:

“Tạ công tử, tiền thuê viện này, đợi ta góp đủ rồi sẽ hoàn lại cho chàng.”

Gả Cử Nhân

5