Gả Cử Nhân

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

08

Tạ Vân Châu lúc rời đi, bước chân chần chừ, dáng vẻ như có mây mù vần vũ phủ trên đầu.

Ta ngẫm nghĩ một lúc, lập tức hiểu ra then chốt trong đó.

Aiz ya!

Mấy hôm nay chàng đã chi ra một khoản lớn như vậy, mà ta lại chỉ nói sau này sẽ hoàn trả, hẳn là khiến sinh hoạt của chàng bị ảnh hưởng không ít.

Ta liền để lại xâu tiền Hồng Tú đưa, mang theo túi bạc của mình, vội vàng chạy ra ngoài.

“Tạ Vân Châu!”

Lời vừa dứt, chàng lập tức ngoảnh đầu lại.

“Ta đây.”

Ta chạy tới, vừa kịp lúc chàng còn ngơ ngác, đã nhét túi bạc vào tay chàng.

Sau đó, ta nhìn thẳng vào mắt chàng, trao một ánh mắt đầy kiên định, rồi nhanh chóng quay người chạy về tiểu viện, dứt khoát đóng cửa, cài then thật chặt.

Bên ngoài đêm tối mịt mùng, ta chỉ sợ chậm một bước sẽ bị bóng tối nuốt chửng.

Bất chợt, tim ta khẽ se lại.

Lúc Tạ Vân Châu rời đi, hình như không mang theo đèn lồng.

Là ta sơ ý, vậy mà chẳng để tâm đến điều ấy.

Khi mở cửa ra lần nữa, trên con phố đã chẳng còn bóng dáng chàng đâu.

Ta vốn định sau này gặp lại sẽ giải thích rõ ràng, nào ngờ sáng hôm sau, vừa mở cổng viện, liền thấy một người đang đứng ngay bên ngoài.

Gió sớm mang theo chút lành lạnh, cuốn theo những cảm xúc mơ hồ không gọi được tên, khiến một trái hồng đỏ trên cây rơi xuống.

“Bộp!” một tiếng vang khẽ, rơi đúng vào tim ta.

Tạ Vân Châu thay một bộ trường bào cổ tròn gọn gàng, không giống dáng vẻ thường ngày của chàng.

Nếu không phải ta nhìn kỹ, còn tưởng là Thôi Vọng Chi tìm tới.

Tiếng quả hồng rơi không chỉ làm tan biến cơn ngái ngủ của ta, mà còn làm kinh động đến một sinh vật nhỏ bé.

Một chú chó con lông đen như mực, được Tạ Vân Châu ôm trong lòng, đang “ư ử” tìm cách chui vào dưới nách chàng.

Bụ bẫm đáng yêu, xem ra vừa mới dứt sữa không lâu.

Tạ Vân Châu nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, chân vừa chạm đất, nó đã lon ton chạy thẳng vào trong viện.

Chàng nhìn theo nó, vẻ mặt rất đỗi hài lòng:

“Đêm qua thấy nàng sợ bóng tối, ta liền đi tìm một chú chó đen.

“Nếu mang tới một con trưởng thành, ta sợ nàng khó lòng thuần phục.

“Con này còn nhỏ, đợi sau này lớn thêm chút nữa, sẽ có thể giữ nhà hộ viện.”

Nói đến đây, ánh mắt chàng dời khỏi chú chó, nhẹ nhàng nhìn về phía ta.

Ánh mắt chàng trong sáng, lấp lánh ý cười:

“Như vậy, ta cũng yên tâm hơn phần nào.”

Lòng ta mềm nhũn, trong khoảnh khắc, bỗng nhớ đến phụ thân và mẫu thân.

Mẫu thân yêu hoa, khi phụ thân đắc thế, đã cố công tìm đủ loại kỳ hoa dị thảo để tặng người.

Những thứ đó được trao cho mẫu thân, nàng nhất quyết phải tự tay chăm sóc, không cho phụ thân đụng vào.

Bởi phụ thân mệnh khắc hoa cỏ, hễ chạm vào loài nào, loài ấy chẳng thể sống qua bảy ngày.

Hôm ấy trời đổ mưa to, gió vần mây cuộn, mẫu thân ôm ta ngủ nướng thêm một chút.

Đến khi thức dậy, bỗng giật mình nhớ ra:

“Cây lan phỉ thúy của ta còn chưa kịp đưa vào!”

Ta chẳng hiểu lắm, nhưng vẫn cười cười chạy theo nàng ra ngoài.

Vừa bước qua bậu cửa, chỉ thấy mẫu thân sững người đứng dưới mái hiên.

Dưới màn mưa xối xả, phụ thân đang ngồi xổm bên chậu lan phỉ thúy, chẳng biết đã cầm ô che cho nó bao lâu.

Ánh mắt phụ thân nhìn mẫu thân khi ấy, giống hệt ánh nhìn của Tạ Vân Châu dành cho ta lúc này.

Ta bất giác siết chặt vạt váy.

Mẫu thân, người từng nói, nếu Thôi Vọng Chi có thể đối đãi với con như phụ thân từng đối đãi với người, người nơi cửu tuyền cũng có thể an tâm mà nhắm mắt.

Nữ nhi bất hiếu, không muốn chờ đợi Thôi Vọng Chi nữa rồi.

Cho dù Tạ Vân Châu có tham vọng với mệnh trấn trạch của con, con cũng chấp nhận.

09

Tạ Vân Châu mời đại sư xem qua bát tự sinh thần của ta và chàng, đại sư định ra một ngày lành vào tháng Ba năm sau.

Xem ra là rất gần, nhưng với ta mà nói, chẳng có gì phải chuẩn bị.

Bộ giá y của ta, đã được thêu xong từ năm ta mười bảy tuổi.

May mắn thay, hai năm nay vóc dáng ta không thay đổi, chỉ cần bóp lại phần eo một chút là có thể mặc được.

Đồ đạc ta mang ra từ Thôi phủ không nhiều, bộ giá y này xem như là món lớn nhất trong đó.

Cho nên, ta mặt dày mở lời với Tạ Vân Châu:

“Ta chẳng có bao nhiêu của hồi môn, cưới ta chẳng khác nào chỉ là cùng nhau góp sức qua ngày.

“Chàng phải nghĩ cho kỹ.”

Dẫu có bán hết thêu thùa, chép sách không ăn không uống, thì đến cuối cùng cũng chỉ đủ mua một cây trâm mà tiểu thư nhà phú hộ ở Thanh Hà chê không thèm ngó tới.

Tạ Vân Châu đang ở thời điểm rực rỡ nhất đời người.

Ngày công bố bảng vàng, không biết bao nhiêu gia đình vọng tộc tranh nhau muốn gả con gái cho chàng.

Có những chuyện, ta cần hỏi cho rõ ràng từ trước, để sau này chàng khỏi oán trách ta làm lỡ tiền đồ của chàng.

Dù sao, ta cũng chẳng tin những lời huyên thuyên của lão đạo sĩ năm xưa.

Cái gì mà “mệnh trấn trạch” nếu thực sự có thể trấn trạch, thì sao không giữ nổi mệnh phụ mẫu ta?

Sao lại không trấn nổi miệng lưỡi bỉ ổi của đám thúc bá?

Tất nhiên… trong lòng ta vẫn cất giữ chút tâm tư mơ hồ khó nói.

Ta chỉ là… muốn xác nhận đi xác nhận lại rằng, Tạ Vân Châu thật lòng muốn cưới ta.

Ta muốn xác nhận, rằng chàng không giống Thôi Vọng Chi.

Ban đầu, Tạ Vân Châu còn trêu chọc ta đôi câu, nhưng về sau, dường như đã nhận ra tâm tư của ta.

Mỗi lần ta lại vòng vo gặng hỏi, chàng luôn nghiêm túc đáp:

“Tô Từ, ta thật lòng muốn cưới nàng.”

Nói thì nói vậy, nhưng không biết có phải vì Tạ Vân Châu còn chút sĩ diện không.

Dẫu sao chàng cũng là một vị giải nguyên lang phong quang rực rỡ, hẳn là sợ ngày thành hôn quá đơn sơ khiến người đời chê cười.

Gả Cử Nhân

6