Chàng luôn lấy cớ “chuẩn bị thêm chút đồ dùng” mà lần lượt đưa đến không ít vải vóc, y phục, thau đồng, hộp son tráp phấn...
Ta đương nhiên hiểu, đây là chàng đang âm thầm chuẩn bị của hồi môn cho ta.
Cùng với từng món đồ mới được đưa vào tiểu viện, cùng với việc Tiểu Hắc ngày càng tròn trịa, lòng ta dường như cũng từng chút, từng chút một được lấp đầy.
Thậm chí khi ngồi khâu đế giày, ta cũng thầm mong Tạ Vân Châu sẽ ở lại ăn cơm cùng ta.
Hôm nay, ta hấp bánh màn thầu đường đỏ, Tiểu Hắc thèm đến mức không ngừng sủa lên.
Hử?
Tiểu Hắc sủa gì vậy? Ngoài cửa có người sao?
Ta chạy vội ra mở cửa, nôn nóng muốn chia sẻ với chàng:
“Tạ Vân Châu, hôm nay ta …”
Câu nói còn chưa kịp dứt, đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Bà mụ của nhà họ Thôi đứng nơi cửa, vừa trông thấy ta liền nheo mắt cười.
Nụ cười đọng trên mặt bà, mà khóe môi lại xệ xuống chẳng chút hòa nhã.
“Tô cô nương, nếu không phải việc gấp, lão nô cũng chẳng dám đến quấy rầy thanh tịnh của cô.
“Phu nhân bệnh tình nặng lắm, phiền cô nương hãy theo lão nô trở về xem một chút.”
10
Ngồi trong xe ngựa của Thôi phủ, lòng ta có phần hối hận.
Bà mụ ấy hối thúc quá gấp, ta vốn định để lại cho Tạ Vân Châu một mảnh giấy, nói rõ rằng ta đến Thôi phủ một chuyến.
Còn có, ta đã mua cho chàng bánh đường của Trương gia tẩu tử, để ngay trên bếp.
Tất cả những điều đó, ta đều muốn viết ra thật tỉ mỉ cho chàng.
Nhưng khi ta quay người tìm giấy bút, bà mụ nhà họ Thôi đã vội vã theo vào, giữ chặt lấy tay ta.
Tiểu Hắc thấy ta bị kéo, liền nhảy lên định cắn.
Bà ta liếc nó một cái, liền vung chân đá văng nó ra xa.
Thấy vậy, ta lập tức hất tay bà ra:
“Bà đúng là quá vô lễ rồi! Tự về Thôi phủ đi, đợi ta rảnh sẽ tự khắc đến thăm bá mẫu!”
Khi còn ở Thôi phủ, mỗi lần gặp bà ta, ta đều phải cười tươi chào hỏi, chưa từng dám tỏ vẻ bất kính.
Chỉ vì nghĩ mình sẽ trở thành tân nương của Thôi Vọng Chi, đến cả bà mụ già khó tính cũng không dám đắc tội.
Nương nhờ dưới mái nhà người, lúc nào cũng phải dè dặt, mang khuôn mặt tươi cười.
Bà mụ sững người một khắc, cuối cùng cũng nhận ra rằng ta và Thôi gia, sớm đã không còn liên hệ gì.
Thấy chưa đạt được mục đích, bà ta liền vội vã đưa tay tự tát hai cái vào miệng.
“Ôi chao! Tất cả là do mắt ta mờ, không nhìn rõ mình đang động vào thứ gì.
“Người ta nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, cô nương sắp thành phu nhân giải nguyên rồi, lão nô dù có mù lòa cũng không dám cố ý làm hại đến cún của cô.”
Thấy ta vẫn chưa có ý định theo bà ta rời đi, bà mụ lập tức đổi giọng:
“Cô nương tuy sau này sẽ gả cho Tạ công tử, nhưng lão nô to gan nói một câu: khi cô nương không nơi nương tựa, Thôi phủ đã thu lưu, y phục cơm canh chưa từng để thiếu.
“Dù gì đi nữa, Thôi phủ cũng có ân với cô nương.
“Giờ cô nương đã phong quang, sắp làm phu nhân giải nguyên.
“ Nhưng nếu để lão nô quay về một mình, trong mắt người ngoài, chẳng khác nào cô nương đến ân nhân lâm bệnh nặng cũng không thèm gặp mặt.
“Chỉ e sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Tạ công tử đó ạ.”
Lời lẽ thật thâm độc.
Ngoài miệng như thể đang vì ta mà suy nghĩ, nhưng trong từng câu từng chữ đều là lời đe dọa.
Ta chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết chỉ cần hôm nay ta không làm theo ý bà ta, sớm mai thôi, lời đồn sẽ lan khắp huyện Thanh Hà.
Ta thật ra không màng danh tiếng, từ lâu đã bị Thôi Vọng Chi bôi nhọ chẳng còn gì để giữ.
Nhưng duy chỉ có Tạ Vân Châu chàng không thể bị lôi xuống cùng ta.
Ta nghiến răng, giận dữ mắng:
“Thật là một con mụ nô tài xảo quyệt lắm mồm!”
Ta xưa nay ít khi nổi giận với ai, cũng sợ xung đột, nên có muốn mắng người cũng không tìm được lời nào hoa mỹ cho ra hồn.
Giờ đây ta chỉ hận không thể mời bà bà bán chè chua ngoa đầu phố nhập hồn, để cho mụ v.ú nhà họ Thôi này nếm thử thế nào là lời độc miệng ác.
Nhưng bà ta là người từng trải, đạo hạnh hơn ta nhiều.
Thấy ta tức giận, lại càng ra vẻ khiêm cung, giọng điệu hạ thấp thêm vài phần.
Bà ta nghiêng người, nhường lối ra khỏi viện:
“Giờ cũng không còn sớm, mời đi thôi, Tô cô nương.”
11
Lần nữa quay lại Thôi phủ, trong lòng ta như đè nặng một tảng đá lớn.
Thôi gia không có tiểu thư, Thôi bá mẫu bệnh nặng, cần người chăm sóc cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vấn đề là ta không sao đoán được ý tứ nhà họ Thôi.
Cũng chẳng muốn gặp lại Thôi Vọng Chi thêm lần nào nữa.
May mà từ lúc vào đến Tây Xá viện, vẫn chưa trông thấy bóng dáng kẻ xui xẻo ấy.
Lúc này đang là tháng Chạp, trong phòng đốt than bạc, hương ấm lan tỏa khắp nơi.
Thôi bá mẫu đội một chiếc băng trán lót lông thỏ dày cộp, tựa nghiêng bên giường, một tiểu nha đầu đang quỳ bên cạnh giúp bà xoa bóp chân.
Sắc mặt bà tái nhợt, xem chừng bị cảm lạnh.
Tóm lại, hoàn toàn chẳng giống với cái gọi là “bệnh nặng” trong miệng bà mụ kia.
Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác bực bội khó gọi thành tên.
Cứ thấy lần trở lại này... chẳng có chuyện gì hay ho chờ đón.
“Vãn bối kính chào bá mẫu.”
Gặp trưởng bối, lễ nghi vẫn phải giữ.
Bà đang tận hưởng sự phục vụ từ nha đầu, nghe tiếng ta cất lên thì lập tức mở mắt.
“Tô Từ, mau, lại đây, lại đây nào.”