Gả Cử Nhân

8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thôi bá mẫu quả nhiên rất biết dạy dỗ người hầu, chỉ một ánh mắt, nha đầu kia đã hiểu ý, bưng ghế đôn đến đặt bên giường cho ta ngồi cạnh.

Ngồi gần rồi, tay ta bị bà nắm lấy một cách rất tự nhiên.

Thôi bá mẫu đưa mắt quan sát ta từ trên xuống dưới, bỗng khẽ thở dài:

“Gầy đi rồi!”

Cái gì vậy, lời gì vậy chứ?

Lúc trên xe ngựa, bà mụ còn châm chọc nói ta phổng phao ra.

Thôi bá mẫu phái người đến tìm ta, đương nhiên chẳng phải vì muốn xem ta ăn uống ra sao.

Quả nhiên, câu kế tiếp của bà đã bỏ qua hết mọi khách sáo.

Bà chau mày nói:

“Từ khi con đi, Chi nhi liền bỏ ăn bỏ ngủ, gầy đi rất nhiều.”

Ta không đáp, trong lòng âm thầm đoán ý đồ của bà.

Hôn sự giữa ta và Tạ Vân Châu đã là chuyện ai ai cũng biết, bà không đến mức còn phí công khuyên ta quay đầu đấy chứ?

Huống hồ, cái kẻ tổ tông Thôi Vọng Chi kia ngày thường chỉ biết trêu chọc ta.

Sợ là ta vừa rời đi, hắn chẳng còn trò gì vui mới thấy chán chường, chứ chẳng phải thương tâm gì cho cam.

Nhưng … cớ gì ta phải quay về, để làm thú tiêu khiển cho hắn nữa?

Thôi bá mẫu là người khôn khéo, ta vừa chớp mắt, bà đã đoán ra vài phần trong lòng ta nghĩ gì.

Bà vỗ nhẹ tay ta:

“Ta biết, Chi nhi khiến con chịu nhiều tủi khổ.

“Nếu con trách, thì hãy trách bá mẫu không dạy dỗ nó nên người.

“Ta cứ nghĩ, con hiểu lòng nó.”

“Nếu nó không thích con, cớ gì ngày nào cũng chạy đến viện con, xem con đang làm gì?

“Sao không đến trêu mấy cô nương khác, mà cứ chỉ tìm một mình con?”

“Tô Từ, nể mặt mẫu thân con, có thể… cho Chi nhi một cơ hội nữa hay không?”

“Bá mẫu, người nói quá rồi.”

Ta cắt lời bà, sợ bà lại nói ra những điều khiến ta khó lòng hồi đáp.

“Chính như bá phụ từng nói, hôn sự giữa ta và Thôi công tử, chẳng qua chỉ là lời đùa vui giữa người và mẫu thân ta năm xưa mà thôi.”

Ta khẽ cúi đầu, để hàng mi ngăn cách ánh mắt dò xét của Thôi bá mẫu.

“Bốn năm trước là ta đường đột đến cửa, vốn đã là việc không phải.

“Thôi gia vẫn nguyện ý cho ta một chỗ dung thân, A Từ đã vô cùng cảm kích.”

Ta dừng lại một chút, thấy bà không có ý ngắt lời, liền tiếp tục nói:

“Nay ta và Tạ công tử đã định ngày thành thân, lại càng không nên làm chậm trễ tiền đồ và hôn sự của Thôi công tử.

“Cái gọi là hứa hẹn năm xưa với mẫu thân ta, mong bá mẫu chớ để trong lòng nữa.”

Ta vốn cho rằng Thôi bá mẫu sẽ tức giận.

Dù sao, Thôi gia ở Thanh Hà tuy chỉ là chi thứ, nhưng cũng là danh môn vọng tộc, từ trước đến nay luôn là người khác tìm đến bà nhờ vả.

Giờ đây bà vì Thôi Vọng Chi, dịu giọng khuyên nhủ ta đến hai lần, mà ta lại hai lần cứng rắn trái ý bà.

Nếu bà thực sự nổi giận, e rằng cục diện sẽ vô cùng khó xử.

Không ngờ, bà chỉ khẽ cười gượng một tiếng, rồi buông tay ta ra.

“Bá mẫu hiểu, thời điểm này nói những lời này là làm khó con.

“ Nhưng dù sao, ta cũng là một người mẫu thân, nhìn Chi nhi thành ra thế này … lòng ta thật sự không đành.”

Ta vừa thở phào một hơi, câu tiếp theo của bà liền khiến tim ta siết lại:

“Tô Từ, nếu con thật sự cảm thấy duyên phận đã dứt, bá mẫu cũng không ép.

“Vậy thì hãy coi như thương hại ta, trước khi rời đi, đến khuyên nhủ Chi nhi một câu.

“Chính miệng con khiến nó c.h.ế.t tâm, còn hơn ta nói vạn lời.”

Ta?

Đi gặp Thôi Vọng Chi?

Ta đương nhiên là không muốn.

“Bá mẫu, hôm nay trời đã tối.

“Nếu thật sự phải từ chối Thôi công tử, ngày mai ta sẽ cùng Tạ lang đến…”

Vừa nói, ta vừa đứng dậy, định hành lễ cáo từ.

Ta không muốn đi gặp Thôi Vọng Chi một mình.

Ta càng không muốn để Tạ Vân Châu sinh nghi.

Thế nhưng vừa mới đứng lên, tay chân ta liền nặng như đeo chì.

Ngay sau đó, toàn thân như bị rút cạn xương cốt, cả người ngã nhào về phía đất.

Ta cố bám vào ghế tròn chống người dậy, gian nan mở to mắt nhìn về phía Thôi bá mẫu.

Bà vẫn nằm đó, vẻ mặt ung dung, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cúi mắt nhìn ta, trong ánh nhìn kia, tràn đầy châm chọc và chán ghét.

12

Bà mụ cõng ta ra khỏi Tây Xá viện.

Ở Thôi phủ bốn năm, từng ngả đường ta đều đã thuộc nằm lòng.

Lối mà bà ta đang đi, điểm cuối chính là viện của Thôi Vọng Chi.

Ta dựa vào câu nói sau cùng của Thôi phu nhân để gắng gượng giữ vững thần trí.

“Con trai ta coi trọng ngươi, ấy là phúc phần của ngươi.

“Ngươi ở Thôi phủ ta bốn năm, chẳng phải chính là muốn làm mệnh phụ nhà thế gia sao?

“Nếu không phải vì đại sư nói mệnh ngươi nặng, bốn năm trước ngươi sao có thể bước chân qua cửa Thôi gia ta?

“Không biết điều, nhưng nể mặt mẫu thân ngươi, ta mới đại phát từ bi, ban cho ngươi làm thiếp.”

Vì nể mặt mẫu thân ta.

Câu này, bà ta đã nói không biết bao nhiêu lần.

Mãi đến hôm nay, ta mới nghe ra trong lời ấy là oán độc ganh ghét ẩn giấu.

Ta kiệt sức, mềm oặt trên lưng bà mụ, bà thấy ta mở miệng nói còn khó nhọc, liền trở nên lấc cấc đắc ý.

“Chà, cô nương ban ngày không phải còn oai lắm sao, giờ làm sao rồi?”

“Cô nương, ta là nô tài, mà ngươi làm thiếp cũng chẳng cao quý hơn ta là bao.

“Từ đêm nay trở đi, chúng ta cũng xem như người một nhà rồi.”

“Ngươi cũng đừng nằm mộng làm phu nhân giải nguyên nữa.

“Phố phường làng xóm đều thấy rõ cả là ngươi tự nguyện bước lên xe ngựa nhà Thôi gia.

“Lại thêm cái chuyện ngươi chờ công tử nhà ta bốn năm, vừa về đến phủ đã tự mình hiến thân.

“Chuyện này nói ra, đầy người tin đấy chứ!”

Gả Cử Nhân

8