Gả Cử Nhân

9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Một cơn gió lạnh thốc qua, khiến toàn thân ta lạnh đến run rẩy, tê dại tận xương.

Bà mụ càng nói càng sướng miệng, giọng cười sung sướng:

“Ngay cả Tạ giải nguyên của ngươi, cũng phải tiếc đứt ruột.

“Vướng vào loại đàn bà lẳng lơ không phẩm không đức như ngươi, đúng là vận xui tám đời!”

Ngay giây khắc đó, một vật gì đó lạnh toát kề sát cổ bà ta.

Bà mụ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cây trâm đồng sắc nhọn đã đ.â.m thủng lớp da nơi cổ.

“A… a a!”

Bà ta quý mạng như vàng, theo phản xạ liền quăng mạnh ta xuống đất.

Ta đập lưng vào phiến đá xanh bên đường, cơn đau dữ dội phía sau khiến đầu óc ta lập tức tỉnh táo được đôi phần.

Trước kia Thôi Vọng Chi từng dọa ta, nói rằng khi thẩm vấn phạm nhân, có kẻ đau đến hôn mê, nhưng chỉ cần một roi quất xuống, thể nào cũng tỉnh lại ngay.

Thì ra miệng hắn cũng có lúc nói thật.

Đau đớn có thể chống lại dược mê.

Ta siết chặt cây trâm đồng, lại nhắm ngay hông mình mà đ.â.m một nhát thật sâu.

Nhân lúc đau đớn xộc thẳng lên đầu, ta lảo đảo đứng dậy, loạng choạng bỏ chạy ra ngoài.

Bà mụ thấy ta đến cả chính mình cũng dám đâm, nhất thời không dám tiến lên, chỉ dậm chân tại chỗ, quýnh quáng sốt ruột.

Bà ta cũng không dám hô hoán lớn tiếng.

Thôi phu nhân dặn bà ta cõng người đến viện của Thôi Vọng Chi, chính là để tránh kinh động đến người khác.

Trong phủ này đầy rẫy nô tài khế sống, nếu gây chuyện ồn ào, đánh g.i.ế.c thì không xuể, mà đuổi đi cũng sợ họ tung chuyện ra ngoài.

Cưỡng ép dân nữ, chẳng phải danh tiếng gì hay ho.

Nếu để chi chính trong kinh thành hay biết, không chừng còn bị cắt giảm phần chu cấp cho chi thứ trong tộc.

Bà ta cần làm, chính là lặng lẽ, không một tiếng động, đem ta nhốt vào viện của Thôi Vọng Chi một đêm rồi thôi.

Chờ đến khi gạo nấu thành cơm, tất thảy những lời nhơ tiếng xấu cũng chỉ mình ta phải gánh chịu.

Nhưng hiện tại, nếu ta có thể thoát thân ra ngoài, bà ta há lại chẳng phải tróc một lớp da?

Còn ta, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu đêm nay thật sự không thoát được, dù thế nào… cũng phải lưu lại một mạng người.

Dù là mạng của ta, hay của bà mụ kia, hoặc là… của Thôi Vọng Chi.

Bùn đất cũng có ba phần máu, cuộc sống của ta đang từng ngày khởi sắc, mà nhà họ Thôi các người lại muốn kéo ta trở về địa ngục?

Ta không chấp nhận.

Bà mụ sợ việc không xong sẽ bị Thôi phu nhân trách phạt, liền bẻ một cành trúc nhỏ ven đường, nhấc chân đuổi theo ta.

Toàn thân ta run rẩy, chẳng còn phân biệt nổi đó là do đau đớn, hay là dược mê đã quay trở lại phát tác.

Chỉ cảm thấy sau lưng như có ác quỷ rượt đuổi, lúc này hoàn toàn dựa vào bản năng mà cất bước tháo chạy.

Chỉ là… đôi mắt này, sao lại càng lúc càng mờ!

Ta đang định tự đ.â.m thêm một nhát nữa vào cánh tay, lại thấy trước mặt có một bóng người mặc y phục đen thẫm lao thẳng về phía ta.

Trước sau giáp công, căn bản không cho ta thời gian suy nghĩ.

Ta dồn hết sức lực, siết chặt trâm đồng, đ.â.m thẳng vào kẻ trước mặt.

Ta chẳng biết mình đ.â.m trúng nơi nào, chỉ cảm nhận được hơi ấm của m.á.u truyền qua tay nóng rát đến mức khiến ta theo bản năng muốn rụt tay lại.

Kẻ bị ta đ.â.m trúng vẫn vững vàng đỡ lấy thân thể ta, nghe thấy ta nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nguyền rủa:

“Hôm nay tốt nhất đừng để ta sống sót, nếu không … Thôi phủ các ngươi nhất định phải đổ máu.”

Thế nhưng, người ấy không hề sợ hãi lời ta đe dọa.

Hắn gắt gao ôm chặt ta vào lòng, muốn xoa dịu ta, nhưng lại không giấu nổi cơn thịnh nộ trong giọng nói.

“A Từ, đừng sợ, ta đến rồi.”

Ngươi… đến rồi?

Ngươi là ai?

Đầu ta nặng trịch, không sao ngẩng lên nổi, mắt cũng chẳng thể mở ra, muốn nhìn rõ người trước mặt, lại chẳng sao tập trung được.

May thay, phía sau ta, bà mụ kia vẫn còn nhìn rõ.

Ta nghe thấy tiếng bà ta ngã nhào xuống đất, còn nghe thấy giọng run rẩy phát ra từ cổ họng:

“Tạ… Tạ công tử?”

13

Khi tỉnh lại, ta còn chưa kịp nhìn rõ mình đang ở nơi đâu, liền theo bản năng sờ lên trâm cài trên đầu.

Tất nhiên là không sờ thấy.

Tim ta chợt siết lại, một nỗi bất an lan khắp tứ chi bách hài.

“Gâu!”

Một tiếng chó sủa vang lên, như chiếc đèn dẫn hồn, bất chợt khiến hồn phách ta quay trở về.

Ánh nhìn dần dần trở nên rõ ràng, nhận ra mái ngói quen thuộc, ta mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nghĩ lại tình cảnh đêm ấy, trong lòng vẫn còn run sợ không nguôi.

Nếu như Tạ Vân Châu đến chậm một bước…

…Nói đến Tạ Vân Châu.

Ầm.

Một tiếng sấm nổ tung trong đầu ta.

Cuối cùng cũng nhớ ra mình đã làm gì.

Chẳng phải ta … đã dùng trâm đ.â.m chàng một cái thật mạnh sao?

Nghĩ đến đây, ta không thể nằm yên thêm được nữa, lập tức ngồi dậy muốn đi tìm Tạ Vân Châu.

“Hít…”

Đau nhói nơi eo khiến ta không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Trời ơi, ta đâu chỉ đ.â.m người, còn tự đ.â.m chính mình.

Lần mò xuống chỗ eo, lại bất ngờ sờ trúng một vòng băng vải bằng vải thô quấn chặt.

Ầm.

Lần thứ hai, đầu óc ta lại nổ tung một trận long trời lở đất.

Nhìn lại y phục trên người, không vương lấy một giọt máu, rõ ràng đã được thay sang áo mới sạch sẽ.

Tiểu Hắc thấy ta ngẩn ngơ đờ đẫn, đầu xù cả lên, tưởng ta bị kẻ vô hình nào đó đánh, bèn thè lưỡi tru loạn dưới gầm giường.

Lại gọi được người bên ngoài tới.

“Chao ôi, Tô cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Gả Cử Nhân

9