Gả Cử Nhân

10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chưa thấy người, giọng của Trương gia tẩu tử đã vang vào trước.

Thấy ta túm chặt lấy vạt áo, trợn tròn đôi mắt, hai má ửng hồng, Trương tẩu chỉ nhìn một cái liền hiểu ngay là ta đang nghĩ sai chuyện.

Nàng ta bịt miệng cười trộm.

“Tiểu lang quân của cô nương là người đoan chính, đêm hôm kia vội vội vàng vàng gõ cửa nhà ta, ôi chao!”

Nói đến đây, nàng ta vỗ n.g.ự.c thở dài: “Một người eo toàn vết đỏ, một người vai còn rỉ máu, suýt nữa hù c.h.ế.t tẩu tử ta rồi.”

Ta nghe nàng nói vậy, liền vội vã hỏi: “Tẩu tử, Tạ Vân Châu thế nào rồi?”

“Hắn ấy à?” Trương gia tẩu đảo tròn mắt, bỗng cất cao giọng kêu ra ngoài: “Giải nguyên lang, tiểu nương tử nhà ngươi đang nhớ thương ngươi đó!”

Chuyện… chuyện này …

Một câu nói khiến đầu óc ta quay mòng mòng, choáng váng như bị mây che phủ.

Trương gia tẩu cười khanh khách: “Không phải tẩu tử nói ngoa đâu, giải nguyên lang nhà ngươi coi ngươi như bảo bối đó. Mấy hôm nay cứ túc trực bên ngoài canh chừng, ngay cả lúc thầy thuốc thay thuốc cũng ở trong viện ngươi mà băng bó, hai hôm nay đến cả mắt cũng chưa từng nhắm.”

Trương gia tẩu líu lo không ngừng, nói đến nỗi khiến ta chỉ biết trốn sâu trong chăn, không dám ló đầu ra.

Tẩu tử vẫn là tẩu tử, lời nói thật khiến người ta ngượng ngùng không chịu nổi.

“Đa tạ tẩu tử mấy ngày qua chiếu cố,” trước khi ta bị chăn nuốt trọn, một giọng nam trong trẻo vang lên như cứu tinh giáng thế.

Tạ Vân Châu trong giọng mang theo ý cười: “A Từ nàng da mặt mỏng manh, tẩu tử chớ đùa nàng nữa.”

Trương gia tẩu liếc ta một cái đầy trêu ghẹo: “Ta nói có sai đâu, một câu cũng không cho nói, quý như trân bảo vậy đó.”

Trương gia tẩu đùa vui trong viện một lúc, rồi hí hửng ra hàng bày quán.

Nhưng nàng ta vừa rời đi, ta lại càng không biết phải đối diện với Tạ Vân Châu thế nào.

Hắn mặc một thân tố bào màu mực, hương giấy mực vương vấn trên người, tay bưng một bát thang dược đứng nơi cửa phòng.

“A Từ, ta vào có tiện không?”

Ta lí nhí đáp một tiếng.

Ngược lại, Tiểu Hắc “táp táp táp” chạy tới cạnh hắn, ngẩng đầu lấy mũi đẩy hắn vào phòng.

Hắn vừa ngồi xuống, mùi đắng của thuốc liền át hết hương giấy mực, khiến bụng ta lộn nhào muốn nôn.

Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, mà chẳng biết nên mở lời từ đâu.

Chỉ có thể trốn trong chăn, khô khốc thốt lên một câu: “Nếu ta nói, đêm ấy ta thật không nhìn rõ người trước mặt là ai… chàng có tin không?”

Lời này nếu nói với Thôi Vọng Chi, ta thừa biết hắn sẽ châm chọc ta ra sao: ‘Mắt để lên đỉnh đầu hả’

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở.

Cảm giác này … quả thật chẳng khác gì thuở nhỏ bị tiên sinh trách phạt.

Nhưng Tạ Vân Châu, không phải là Thôi Vọng Chi, cũng chẳng phải là tiên sinh năm xưa.

Người này là Tạ Vân Châu.

Thế nhưng Tạ Vân Châu chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa bát thuốc đen thui tới trước mặt ta, nghiêng đầu nhìn ta chăm chú.

Chàng có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, tựa như cánh hoa mang theo sương sớm.

Khi cúi mắt nhìn người, ánh mắt ấy cứ như muốn người ta sa vào, vĩnh viễn chẳng thoát ra được.

Mà ta … xem như là sa rồi.

Ta run rẩy nhận lấy bát thuốc, cắn răng, nhắm mắt, “ừng ực ừng ực” dốc cả bát thuốc xuống bụng.

Khi còn ở nhà họ Thôi, mỗi lần sinh bệnh ta đều không muốn cầu ai, chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Nói cách khác, ta đã ít nhất bốn năm chưa từng uống qua thứ thuốc đắng nghét này.

Một bát thuốc xuống bụng, đắng đến nỗi khiến ta muốn nôn.

Khi bụng còn đang quay cuồng, miệng ta đột nhiên bị nhét vào một viên lê cao hoàn.

Đầu ngón tay hắn vừa chạm vào môi ta, hương mực quen thuộc vừa bị dằn xuống khi nãy lập tức cuồn cuộn kéo đến.

Tựa trường giang đại hải, sóng to gió lớn, không tài nào ngăn nổi.

“Tạ Vân Châu, chàng cho ta ăn cái gì thế này, ta... ta thở không ra hơi.”

Nghe ta hỏi thế, Tạ Vân Châu vội vàng quay mặt đi, mà khóe môi hắn lại rõ ràng đang cong lên.

Tiểu Hắc thấy ta được ăn một mình, sốt ruột đến mức lăn lộn khắp nơi, nhảy vọt lên cắn lấy tay áo chàng, nhất quyết bắt chàng cũng múc một bát thuốc mà nếm thử.

Do Tiểu Hắc giằng co kéo áo, áo ngoài của Tạ Vân Châu khẽ hé mở một đường nhỏ.

Ta vô thức nhìn vào trong.

Hầy, là mùa đông, mặc quá dày, chẳng nhìn thấy gì cả.

Ta dứt khoát nói thẳng:

“Tạ Vân Châu, ta thật không phải cố ý làm chàng bị thương.”

Ngươi đừng giận ta.

Nửa câu sau ấy, ta vẫn chưa thể nói thành lời.

Bốn năm ở phủ họ Thôi, ta đã quên mất thế nào là nói lời dịu dàng.

Nghe vậy, cuối cùng Tạ Vân Châu cũng chịu quay đầu lại nhìn ta.

Hắn khẽ giọng nói:

“Chút sức ấy của nàng, nào làm tổn thương nổi ta. Chỉ là... ta tự hận chính mình, đến chậm một bước.”

“Nàng đừng giận ta.”

14

Vết thương do trâm đ.â.m tuy nhỏ, ta quen một chút là có thể xuống giường, còn mạnh miệng đòi tự tay pha trà cho Tạ Vân Châu dùng.

Thuở nhỏ, ta từng học toàn những nghệ nghệ thanh nhã.

Năm ấy, phụ thân ta đã đặc biệt mời trà sư danh tiếng nhất của huyện Đan Sơn đến dạy cho ta nghệ trà.

Về sau, tay nghề ấy lại thành lợi lộc của tên súc sinh họ Thôi kia.

Hắn quen thói bức người, biết ta pha trà ngon, liền đi khắp nơi sưu tầm danh trà, bắt ta mỗi ngày phải pha cho hắn một vị khác nhau để nếm thử.

Thế nhưng đến lượt Tạ Vân Châu, chàng lại mấy lần từ chối, đến khi thấy ta sắp nổi giận, hỏi chàng có phải coi thường tay nghề của ta hay không, chàng mới ngoan ngoãn đáp lời.

Gả Cử Nhân

10