【Ngoại truyện – Tạ Vân Châu】
1
Lần đầu tiên Tạ Vân Châu gặp Tô Từ, không phải là trong thư phòng của Thôi Vọng Chi.
Bốn năm trước, khi vừa rời khỏi tiệm sách, chàng đã nhìn thấy một tiểu cô nương vội vội vàng vàng đuổi đám tiêu sư đưa nàng vào thành, sau đó lại thuê một chiếc xe bò, chạy thẳng đến cửa nhà họ Thôi.
Xem ra, là người thân thích đến nương nhờ Thôi gia.
Tạ Vân Châu âm thầm lắc đầu.
Thôi gia ở Thanh Hà này, nào phải hạng dễ kết giao, ghét nhất chính là mấy kẻ thân thích nghèo đến ăn nhờ ở đậu.
Chỉ e tiểu cô nương kia sẽ bị một phen mất mặt.
Nhưng chuyện ấy thì liên quan gì tới chàng?
Chàng vốn định rời đi — bên thư viện còn bao việc phải làm, sơn trưởng hôm nay còn muốn khảo chàng một bài sách luận.
Thế nhưng, khi nhìn thấy thiếu nữ kia đứng dưới nắng, ôm lấy tay nải nhỏ một cách đáng thương, ánh mắt thấp thỏm chờ mong, chàng lại thấy có chút không đành lòng.
Nếu không phải sống không nổi, thì ai lại một mình thân gái đến nương nhờ nhà khác?
Dù sao giờ này sơn trưởng cũng đang nghỉ trưa.
Huống hồ, dì Tào ở tiểu trù phòng của thư viện ngày nào cũng than không kham nổi việc, nếu Thôi gia có đuổi nàng đi, thì đến thư viện làm đầu bếp phụ cũng còn có thể sống qua ngày.
May thay, nửa canh giờ sau, gã môn đồng nhà họ Thôi uể oải hô một câu:
“Tô cô nương, mời vào.”
2
Chẳng bao lâu, Tạ Vân Châu liền quên mất chuyện ấy.
Chẳng qua chỉ là một lần gặp gỡ giữa người qua đường, không có gì đáng để tâm.
Cho đến hôm đó —
Sơn trưởng đau đầu vô cùng, bởi vì Thôi Vọng Chi sống c.h.ế.t không chịu quay về thư viện.
Mà Thôi lão gia thì lại chẳng cho là con mình có gì sai trái, mở miệng liền đổ hết tội lên đầu thư viện.
“Nếu không phải tại sơn trưởng ngài để quá nhiều bài vở, khiến con ta không thể trở lại thư viện theo học, thì nó sao đến mức ngày ngày sa vào kỹ viện tửu lâu?”
“Nếu ngài không biết dạy, thì lão phu chỉ còn cách nhờ vị huynh trưởng đang làm quan ở kinh thành của ta nói một tiếng, đổi sơn trưởng khác cũng không phải không được!”
Sơn trưởng uất ức vô cùng.
Lão đầu tử kia, tuy là người nhỏ bé, song lại đức cao vọng trọng, giờ bị một tên hậu sinh chỉ tay mắng mặt, giận đến mức liên tiếp than thở rằng: “Lòng người nay chẳng bằng xưa.”
Thậm chí ông còn bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị cáo lão hồi hương.
Dù sao ông làm sơn trưởng mấy chục năm, nếu thật phải đến tận cửa năn nỉ Thôi Vọng Chi quay về thư viện, e rằng người ta sẽ khinh thường Thanh Tùng thư viện cũng nên.
Sơn trưởng không thể đi, nhưng Tạ Vân Châu, với thân phận đồng môn, thì có thể.
Chàng tuy khinh thường cái thói ăn chơi phóng đãng của Thôi Vọng Chi, nhưng lại không cam tâm để sơn trưởng bị ép đến bước này.
Ấy cũng là lần đầu tiên chàng bước chân đến phủ họ Thôi.
Quả như chàng dự liệu, Thôi Vọng Chi ngạo mạn vô độ, thấy chỉ mình Tạ Vân Châu đến, liền đập phá thư phòng đến tanh bành.
Trên thư án, giấy tờ vung vãi khắp nơi, Tạ Vân Châu chỉ liếc mắt liền biết — nét chữ tú lệ linh động kia tuyệt không phải của Thôi Vọng Chi.
Lòng chàng lập tức an định.
Đã biết tìm người chép bài hộ, vậy nghĩa là hắn chưa thật lòng muốn bỏ học.
Chỉ tiếc người thay hắn chép sách lần này, e là phải bắt đầu lại từ đầu rồi.
Vừa định rời đi, ánh mắt chàng bỗng lướt qua một bóng hình quen thuộc —
Chính là tiểu cô nương hôm nọ đứng ngoài cửa phủ Thôi, nay đang trợn đôi mắt đào ửng đỏ trừng trừng nhìn Thôi Vọng Chi.
Khóe mắt hoe hoe, sống mũi cũng phiếm hồng.
Nhìn thế nào, cũng thê lương đáng thương hơn hôm trước vài phần.
Trong lòng Tạ Vân Châu như bị một con thỏ nhỏ hung hăng đ.â.m sầm vào một cái.
Nét bút tú lệ đến thế, hẳn là cô nương từng được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng.
Tạ Vân Châu lần đầu sinh ra một nỗi hối hận.
Giá mà hôm ấy chàng chịu ngăn nàng sớm hơn một bước, thì đâu đến mức để nàng phải chịu những điều khổ nhục như hôm nay dưới tay tên súc sinh họ Thôi ấy.
3
Lần nữa nghe được tin tức về vị cô nương kia, là từ miệng đám bằng hữu chó má của Thôi Vọng Chi.
Bọn chúng trêu chọc rằng Thôi Vọng Chi thật có phúc phần, trong phủ lại giấu được một mỹ nhân vừa có tài ứng phó thầy giáo thay hắn.
“Tô Từ, Tô Từ, chỉ nghe cái tên thôi cũng đã biết là tiểu nương tử yêu kiều mảnh mai rồi.”
Tô Từ.
Hai chữ ấy lượn một vòng khẽ khàng nơi kẽ răng Tạ Vân Châu, rồi thuận theo yết hầu, chảy thẳng vào tim.
Thôi Vọng Chi ngoài miệng thì chê bai, nhưng Tạ Vân Châu nhìn ra được, hắn hẳn là có cảm tình với Tô cô nương.
Huống hồ giữa hai người lại có hôn ước.
Đã như vậy, y cũng không có lý do gì mà thấy thương tiếc cho nàng ấy.
4
Nhưng mà... vẫn thấy đáng tiếc!
Tạ Vân Châu căn bản đã không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu chàng ngửi thấy hương phấn son nồng nặc trên người Thôi Vọng Chi.
Những ngày gần đây, chàng thay phu tử chấm bài cho Thôi Vọng Chi, từng nét bút đều thấm đẫm linh khí của Tô Từ.
Dẫu còn non tay, song các bài sách luận của nàng đều thấy được dân tình, thấu được cảnh đời gian khổ.
Nàng còn lắm tâm tư tinh nghịch, cố tình viết vài đoạn thơ ngôn từ diêm dúa sến súa, để phu tử đọc qua liền trừng mắt với Thôi Vọng Chi một trận.
Quan tâm đến vị hôn thê của kẻ khác, vốn không phải việc quân tử nên làm.
Nhưng bản thân chàng... há đã phải quân tử?
Nếu là quân tử, thì cớ sao khi nghe Thôi Vọng Chi mở miệng bảo:
“Ai thi đỗ thì mau cưới nàng ta đi, khỏi phải để lại trong phủ ta chướng mắt.”
Chàng lại sinh ra một tia mừng thầm?
Sau mừng thầm, là xót xa.
Một cô nương linh khí như thế, sao lại vướng vào họ Thôi kia chứ?
Thôi Vọng Chi ở ngoài mở miệng khép miệng đều bôi nhọ danh tiết của nàng, nói nàng muốn trèo cao cầu quý.
Những lời này, nàng có hay biết chăng?
Thế gian nữ tử đa sầu đa cảm, nàng nếu hay biết... hẳn sẽ đau lòng biết mấy.
Tạ Vân Châu muốn làm kẻ tiểu nhân, chỉ một lần thôi.
Chàng muốn tố cáo Thôi Vọng Chi với Tô Từ, muốn nàng biết rõ bộ mặt thật của kẻ kia.
Nhưng khi chàng cầm bút lên, lại đột nhiên phát hiện điểm bất thường.
Lần này thơ văn, sao lại có mùi vị châm biếm quan lại tham ô, còn viết:
“Khổ thay khách ngoài cuộc, ngỡ ngàng hỏi thắng thua nơi bốn bể.”
Tạ Vân Châu thầm cảm thấy, Tô Từ muốn nói gì đó.
Chàng cẩn thận lật lại thi tập mỗi lần Thôi Vọng Chi nộp bài.
Càng đọc, càng kinh hãi.
Kết hợp với những bài sách luận kia, chàng dần nhận ra Tô Từ dường như đang kín đáo vạch tội Thôi gia.
Nàng... rốt cuộc là muốn làm gì?
Chẳng lẽ nàng... không thực tâm muốn gả cho Thôi Vọng Chi?
Tạ Vân Châu khẽ đưa nắm tay chống lên môi, nén xuống lớp lớp tâm tư đang cuộn trào trong lòng.
Nữ tử này, thật thông minh.
Vậy mà lại nghĩ ra cách này để âm thầm tìm đồng minh.
Tạ Vân Châu thầm nghĩ —
Chàng phải giúp nàng.
Không, là nhất định phải giúp nàng.
5
Tạ Vân Châu dạo gần đây có một nỗi bận tâm.
Chàng phát hiện, Thôi Vọng Chi càng ngày càng nhắc đến Tô Từ, đến mức đám bạn bè bợm rượu của hắn cũng bắt đầu cười cợt hỏi:
"Bao giờ thì cưới cô ta về phòng đấy, Thôi huynh?"
Thôi Vọng Chi mỗi lần đều bày ra vẻ khinh khỉnh:
"Nàng ta tâm cao khí ngạo, cứ nhất định phải gả cho cử nhân mới chịu. Ta phải dạy cho nàng biết thế nào là thức thời."
Tạ Vân Châu nghe vậy, nghiến chặt răng hàm.
Thôi Vọng Chi cũng xứng ư?
Ngươi không biết trân trọng, vậy thì đừng trách thiên hạ người người tranh đoạt.
Đừng nói là cử nhân, chỉ e Tô Từ xứng đáng với người tốt hơn thế nhiều.
Đến ngày yến tiệc Lộc Minh, Thôi Vọng Chi uống rượu đến say mèm, lại bắt đầu lôi Tô Từ ra làm trò cười.
Hắn vung chén, cười nói:
"Hôm nay lẽ ra phải dắt Tô Từ theo mới phải!
“Bao nhiêu cử nhân thế này, nàng ta chẳng phải nhìn đến hoa cả mắt hay sao!"
Tạ Vân Châu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhìn Thôi Vọng Chi cười như không cười:
“Thôi huynh, lời này... có tính là thật chăng?”