Ghi Chép Của Kẻ Phán Xét

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Chúng tôi lại nói chuyện thêm rất nhiều, và lúc ấy mới nhận ra quan điểm của chúng tôi có vô số điểm tương đồng.

Cả hai đều có một khát vọng báo thù mãnh liệt nhưng không tìm được lối thoát.

Khác biệt duy nhất là Lâm Quý có đủ thực lực để biến sự báo thù ấy thành hành động thực tế.

Điều duy nhất khiến tôi không hiểu:

“Tại sao lại thành thật với tôi?”

“Bởi vì cậu là kẻ sinh ra đã là bậc thầy nói dối.”

Lâm Quý mỉm cười, như thể đã nhìn thấu tôi:

“Cậu có logic chặt chẽ, những lời dối trá gần như không hề có sơ hở, cậu khiến chúng trở nên hoàn toàn tự nhất quán. Vậy nên, ngay từ đầu không phải tôi đi tìm cậu. Là cậu cố ý viết tôi vào tiểu thuyết, rồi bỏ tiền mua hàng loạt quảng cáo, chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy. Chính cậu khiến tôi chủ động tìm tới. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tại sao? Tại sao cậu lại tìm tôi?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta:

“Ban đầu tôi chỉ muốn gây rắc rối lớn cho đám Trình Hàm. Kết quả, không ngờ lại tự kéo mình vào cuộc chơi này.”

Lâm Quý khẽ lắc đầu:

“Cũng không hẳn. Bọn chúng, đích thực đã gặp phải rắc rối lớn rồi.”

11.

Tôi tự dội nước lên nửa người, rồi quay lại mật thất, trông chẳng khác nào vừa bị tra tấn đến thoi thóp.

Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ thấy thế càng sợ hãi, lo rằng Lâm Quý cũng sẽ dùng chiêu đó đối với họ.

Không ai trong số họ phát hiện ra, bánh mì mà Lâm Quý đưa đã bị trộn thêm thứ gì khác.

Vì thế, đêm hôm đó, dưới tác dụng của thuốc ngủ, tất cả đều thiếp đi thật sâu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mọi người kinh hoàng phát hiện tay chân mình bị trói chặt, cả người bị nhấn vào những chiếc thùng tắm riêng biệt đầy nước.

Lâm Quý lại thong thả ngồi phía trước, trong tay cầm vài chiếc điều khiển từ xa.

“Hình phạt và phần thưởng phải đi cùng nhau. Ăn bánh xong rồi thì giờ tới lúc chịu phạt. Vẫn là trò hỏi – đáp, nhưng nước trong thùng sẽ liên tục nóng lên. Nếu các ngươi trả lời không được … thì sẽ bị nấu chín.”

Trình Hàm lập tức sụp đổ, hét điên loạn, chửi rủa hắn là đồ điên.

Vương Hổ thì mới chửi được mấy câu đã gào ầm lên rằng nước nóng quá.

Tôi liếc nhìn thùng nước của mình, không những luôn ở mức nhiệt dễ chịu, mà trên mặt nước còn nổi lềnh bềnh một con vịt nhựa.

Tôi: “……”

Lâm Quý: “Tiếp tục câu hỏi hôm qua. Ngươi, tại sao lại đẩy Hạ Diễn xuống lầu?”

Bị chỉ thẳng mặt, Từ Văn Hạo mồ hôi tuôn như mưa, gần như chẳng do dự mà gào lên:

“Tất cả là do nó tự chuốc lấy!”

12.

Từ lời thú nhận của Từ Văn Hạo, chân tướng sự việc dần hiện rõ.

Dưới sự xúi giục của Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ kéo người cưỡng ép chụp những bức ảnh bất nhã của Trần Mộng để uy h.i.ế.p cô ấy phải thôi học.

Nhưng sau khi chụp xong, nhìn thấy dáng vẻ thanh xuân xinh đẹp của cô gái, trong lòng Từ Văn Hạo lại nổi lên ý nghĩ đê tiện khác.

Trong căn phòng học bỏ hoang tối tăm ấy, Trần Mộng đã phải chịu đựng cơn ác mộng cả đời không thể quên…

Đúng lúc ấy, Hạ Diễn đi tìm Trần Mộng để hỏi bài, vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc.

“Con mẹ nó, nó dám đánh tôi! Nó tưởng nó là cái thá gì mà cũng dám động tay với tôi!”

Từ Văn Hạo gần như mất kiểm soát, gào lên:

“Hồi đó tôi đã nhịn, tôi chỉ đe dọa nó, nếu dám mở miệng thì đừng hòng ở lại nhất trung này nữa.”

Nhưng hắn không ngờ, Hạ Diễn không những không im lặng, mà còn kéo Trần Mộng đi thu thập chứng cứ, quyết tâm báo cảnh sát.

Ban đầu, Từ Văn Hạo cũng chẳng sợ. Hắn lợi dụng thế lực gia đình, khiến cha mẹ Hạ Diễn mất việc.

Hắn lại ném tiền ra, buộc chủ nhà lấy lại căn phòng thuê, khiến gia đình Hạ Diễn phải dọn đi.

Tưởng rằng thế là đủ để khiến Hạ Diễn lùi bước.

Không ngờ cha mẹ Hạ Diễn tuy chỉ là công nhân nhập cư, học hành chẳng bao nhiêu, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng con trai, ủng hộ cậu đi báo án.

Lúc này Từ Văn Hạo mới thật sự hoảng loạn.

Hắn chọn một ngày mưa, sau giờ tan học hẹn Hạ Diễn lên sân thượng, đe dọa nếu không đến thì sẽ tung ảnh của Trần Mộng lên diễn đàn trường.

Hạ Diễn đành phải đi một mình.

Thế là trong đêm mưa đó, Từ Văn Hạo đã đẩy chàng thiếu niên mang trong mình chính nghĩa xuống vực sâu.

Hạ Diễn vốn là người ít nói, không hay giao lưu với bạn bè, thành tích cũng bình thường.

Quãng thời gian chạy đôn chạy đáo vì Trần Mộng, kết quả học tập của cậu càng giảm sút.

Sáng hôm sau, mưa tạnh trời quang.

Khi t.h.i t.h.ể Hạ Diễn được phát hiện, trong tay cậu còn nắm chặt tờ phiếu điểm trượt môn mà Từ Văn Hạo đã chuẩn bị sẵn.

Thế là tất cả mọi người đều tin rằng, cậu vì áp lực thành tích mà nhảy lầu tự tử.

Cơn mưa đêm đó đã rửa sạch mọi dấu vết tội ác.

Nhưng lần bắt cóc này, chân tướng bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.

Gây nên một cơn chấn động dữ dội.

13.

Vụ phát sóng trực tiếp bắt cóc trên màn hình LED ở Thanh Thành lập tức leo lên hạng nhất top tìm kiếm.

Không ai còn quan tâm mấy kẻ cặn bã bị bắt cóc kia có an toàn hay không, toàn bộ cư dân mạng đều phẫn nộ.

[Mới mười bảy mười tám tuổi mà đã làm ra chuyện còn tệ hơn cả cầm thú!]

[Cậu thiếu niên tên Hạ Diễn kia, cho đến c.h.ế.t vẫn nghĩ mình đã bảo vệ được Trần Mộng. Vậy mà tại sao kẻ c.h.ế.t không phải là mấy con súc sinh này.]

[ Tôi ở thành phố A, cho dù có cứu ra thì cũng xin tòa xử tử hình]

[ Tôi ở thành phố B, tôi cũng yêu cầu tử hình!]

Tài khoản mạng xã hội của Trình Hàm, Từ Văn Hạo v.v. lập tức bị đánh b.o.m bình luận.

Toàn bộ thông tin cá nhân của họ cũng bị đào sạch.

Học sinh toàn trường Nhất Trung Thanh Thành ào đến lớp học của Từ Văn Hạo, Trình Hàm, Vương Hổ, đập phá bàn ghế tan nát.

Đám tay chân theo phe bọn chúng hoảng sợ xin nghỉ học khẩn cấp, không dám bén mảng tới trường nữa.

Cổ phiếu công ty của nhà họ Từ, nhà họ Trình lao dốc chỉ sau một đêm, cửa nhà chất đầy hoa bách hợp trắng.

Trên cửa còn viết mấy chữ đỏ chót: “Giết người phải đền mạng.”

Hai gia đình sợ hãi trốn trong nhà, không dám ra ngoài.

Ghi Chép Của Kẻ Phán Xét

5