Chuyện Từ Văn Hạo và Trình Hàm đã làm, bọn họ không phải không biết.
Chỉ là để con cái mình khoác lên lớp vỏ hào nhoáng, trở thành “thiếu niên thiên tài” khiến người khác ngưỡng mộ…
Để chúng làm gương mặt đại diện cho sản nghiệp gia đình, họ đã lựa chọn bao che.
Nhưng giờ thì sao? Toàn bộ sản nghiệp, từ công ty cho đến siêu thị đều bị người dân đập phá thành phế tích.
Vụ bắt cóc này khui ra hàng loạt tội ác: bạo lực học đường, cố ý gây thương tích, thậm chí là án g.i.ế.c người nghiêm trọng.
Lời thú tội của Từ Văn Hạo khiến cục cảnh sát rối như tơ vò.
Ngay lập tức, hồ sơ vụ án được khởi tố điều tra.
“Phá giải được rồi.”
Kỹ thuật viên đã thức trắng nhiều đêm tháo kính xuống:
“Đã truy ra địa chỉ IP.”
Cảnh sát lập tức tập hợp lực lượng, chuẩn bị xuất phát cứu người.
Người đồng nghiệp bên cạnh liếc qua anh ta:
“ Tôi thấy rồi, thật ra hôm qua cậu đã phá giải xong rồi.”
Kỹ thuật viên tựa vào ghế, hồi lâu không nói:
“Phải để công chúng biết hết sự thật. Chuyện càng làm lớn, cấp trên mới không dám qua loa cho xong. Nếu muốn, cậu có thể báo cáo tôi.”
Đồng nghiệp nhún vai:
“Khà… mấy hôm nay thiếu ngủ, chắc tôi nhìn nhầm rồi.”
14.
Ngày bị bắt cóc thứ năm.
Lâm Quý chẳng làm gì cả, chỉ đứng đó trước mặt mọi người.
Chiếc mặt nạ quỷ trên mặt hắn quái dị đến rợn người, trong tay là cây rìu dính máu, nện từng tiếng “cộc, cộc” xuống nền nhà.
Rất nhanh đã có người chịu không nổi, gào lên điên cuồng:
“Không thì mày g.i.ế.c tao đi! Rốt cuộc mày muốn làm gì!”
“ Tôi chuẩn bị thả các người đi mà.”
Lâm Quý bật cười, chỉ về phía lối ra duy nhất.
Cánh cửa vốn bị khóa chặt. Từ Văn Hạo nghi ngờ bước tới, đưa tay kéo thử.
Cửa mở ra.
Tất cả sững người trong chốc lát, rồi ngay sau đó điên cuồng lao ra như ong vỡ tổ.
Chẳng mấy chốc, trong mật thất chỉ còn lại tôi và Lâm Quý.
Tôi bước đến cạnh cậu ta, hỏi:
“Cảnh sát sắp tới chưa?”
“Đủ thời gian rồi, đủ để chúng tự đối diện với tội ác của mình.”
Trên màn hình giám sát mà Lâm Quý đã chuẩn bị sẵn, tôi nhìn thấy bọn Từ Văn Hạo nhanh chóng lạc nhau trong mê cung mật thất.
Từ Văn Hạo chạy vào một căn phòng tối đen, bỗng dưng trước mắt hiện lên hình chiếu.
Đó chính là Hạ Diễn, người mà hắn tự tay đẩy xuống lầu.
Cả người bê bết máu, thân thể vặn vẹo, hình ảnh 3D khiến cái xác hiện lên sống động ngay trước mặt hắn.
Từ Văn Hạo trừng lớn mắt, sợ hãi ngã ngồi xuống đất, bò lê bò càng tìm đường thoát, nhưng cửa mãi không mở.
Bốn bề xung quanh hắn, là cảnh tượng Hạ Diễn rơi xuống lặp đi lặp lại, vòng đi vòng lại.
Trình Hàm thì xông vào một căn phòng khác, khắp nơi như bị m.á.u ngấm đỏ, chói lóa cả mắt.
Một giọng nói vang vọng không ngừng:
“Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chuộc tội chưa …”
Trình Hàm sụp đổ, gào thét điên loạn…
Tôi và Lâm Quý ngồi nhìn tất cả, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Khóe môi Lâm Quý cong lên:
“Ý tưởng của cậu rất hay, trò chơi này vì vậy mà thú vị hơn nhiều.”
Trên màn hình giám sát, cảnh sát đã mang s.ú.n.g xông vào khu nhà máy bỏ hoang.
Lâm Quý khẽ thở dài:
“Đáng tiếc thay … trò chơi kết thúc rồi.”
15.
Ngày 7 tháng 11.
Vụ bắt cóc chấn động cả nước cuối cùng cũng khép lại, bốn con tin đều được giải cứu.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu nhà máy, nhưng lại không hề thấy bóng dáng kẻ bắt cóc.
Hiện trường cũng chẳng để lại dấu vết nào của hắn.
Chỉ có trên bức tường trắng muốt của mật thất còn lưu lại mấy chữ:
[Kẻ Phán Xét]
Nữ cảnh sát đỡ tôi lên xe, đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn, lại còn gọi bác sĩ tâm lý đến trấn an.
Tuy đã ăn no, tôi vẫn giả vờ như đói lả mà ngấu nghiến.
Nửa giờ sau, tôi mới thấy cảnh sát đưa Từ Văn Hạo, Trình Hàm và Vương Hổ ra.
Cả bọn như vừa trải qua ác mộng khủng khiếp, ánh mắt trống rỗng, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đừng… đừng tìm tôi …”
Từ Văn Hạo là người hồi tỉnh đầu tiên.
Hắn nhìn thấy cảnh sát liền bấu víu như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Ánh mắt hung dữ:
“Kẻ bắt cóc đâu? Nhất định phải bắt hắn! Phải bắt bằng được!”
Cảnh sát chỉ liếc hắn một cái, thản nhiên đáp:
“Đây là việc của chúng tôi.”
Trình Hàm bị đưa lên cùng xe với tôi.
Cô ta sợ đến hóa ngây dại, một lúc lâu sau mới dần hoàn hồn.
Nhìn thấy áo khoác khoác trên người tôi, cùng cốc nước nóng trong tay.
Cô ta chẳng buồn giữ hình tượng nữa, tức tối gào lên:
“Tại sao không cho tôi! Tôi cũng muốn ăn! Cho tôi đồ ăn!”
Nữ cảnh sát nhìn cô ta một cái, ánh mắt phức tạp:
“Chỉ có bấy nhiêu thôi, lát nữa tới đồn cảnh sát rồi.”
“Ba mẹ tôi đâu! Sao không tới đón tôi!”
“Không biết.”
“Cô có thái độ gì vậy! Tôi là nạn nhân đó, cô có biết không! Cảnh sát các người bảo vệ nạn nhân kiểu này sao? Tôi phải kiện cô! Nói cho cô biết, chú tôi làm việc ngay trong cục cảnh sát đấy!”
Nữ cảnh sát nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy chán ghét, không buồn đáp thêm nửa câu.
Trình Hàm chắc chắn không hề hay biết, cái gọi là “chú” của cô ta đã sớm bị điều tra xử lý.
Cha mẹ cô ta cũng đang đối mặt với cảnh phá sản, giờ lo cho bản thân còn chưa xong.