Ghi Chép Của Kẻ Phán Xét

7. Hết

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

16.

Đến cục cảnh sát, chúng tôi bị tách riêng để làm bản ghi chép.

Tôi mặt không đổi sắc, bịa ra một câu chuyện về quá trình một học sinh bình thường bị bắt cóc.

Giữa chừng, tôi còn khéo léo tiết lộ vài trò bẩn của Trình Hàm và Từ Văn Hạo.

Mà cảnh sát, vốn đã sớm biết về đoạn livestream, nghe tôi kể trùng khớp nên tin chắc lời khai không chút nghi ngờ.

Khi tôi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa khéo bắt gặp Từ Văn Hạo bị còng tay dẫn đi.

Hắn vùng vẫy điên cuồng:

“Các người làm cái gì thế! Sao lại bắt tôi? Tôi là nạn nhân! Tôi là nạn nhân mà! Cha mẹ tôi đâu! Tôi muốn gặp cha mẹ tôi!”

Rồi hắn sẽ sớm được như ý thôi.

Cha mẹ Từ Văn Hạo che giấu tội g.i.ế.c người cho hắn, chẳng khác nào đồng phạm.

Cả gia đình bọn họ rồi sẽ đoàn tụ.

Tất nhiên, là trong tù.

Một tháng sau, tôi trở lại trường.

Những bạn học trước đây bị Trình Hàm uy h.i.ế.p nên không dám thân thiết với tôi, giờ đều tỏ ra thiện ý.

Cùng lúc đó, kết quả xét xử của vụ án Từ Văn Hạo cũng được công bố.

Hắn đã đủ mười tám tuổi, với tội danh h/i/ế/p dâm, cố ý g.i.ế.c người, nhiều tội chồng chất, bị tuyên án tử hình.

Cha mẹ hắn, với tư cách đồng phạm, lĩnh án mười năm tù giam.

Trình Hàm và Vương Hổ, mỗi kẻ mười lăm năm.

Bất kỳ ai có liên quan đều không thoát khỏi trừng phạt.

Cha mẹ của Hạ Diễn và Trần Mộng khóc nghẹn trong phiên tòa.

Hôm đó, toàn bộ học sinh chen chúc trước màn hình LED khổng lồ của trường, theo dõi phiên xét xử.

Tôi nhìn thấy Lâm Quý đứng ở hàng đầu.

Cậu ta vẫn để mái tóc dài che mắt, đeo kính gọng đen, khóe miệng nở một nụ cười.

Tôi nghe có người nói với cậu ta:

“Vui rồi chứ? Về sau sẽ chẳng ai dám bắt nạt cậu nữa đâu!”

Chỉ có mình tôi biết, cậu ta đang thưởng thức kiệt tác vĩ đại của chính mình.

Chúng tôi chạm mắt nhau qua đám đông.

Rồi lại giả như không quen biết, quay đầu bước đi về hai hướng ngược nhau.

17.

Bàn học cũ của Hạ Diễn đã bị nhà trường khóa lại, cất trong kho.

Không hiểu sao, tôi lại rất muốn đến xem dấu vết cuộc sống của chàng trai chính trực nhưng bi thảm ấy.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là, trong kho tôi lại nhìn thấy Trần Mộng.

Sau nửa năm nghỉ học, cô ấy một lần nữa quay lại trường. Chỉ là gương mặt đã trở nên lạnh nhạt, như thể chẳng còn chuyện gì có thể đánh gục được cô ấy nữa.

“Cậu là học sinh bị bắt cóc kia à?”

Tôi gật đầu.

Trần Mộng nhìn về phía bộ bàn ghế phủ đầy bụi của Hạ Diễn, hốc mắt đỏ hoe:

“Bởi vì bọn chúng đã bị phán tội, nên tôi muốn nói cho cậu ấy nghe.”

Hạ Diễn vốn là một người hướng nội, ít giao tiếp.

Nhưng Trần Mộng lại là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời u tối của cậu ấy.

Trần Mộng thích cười, tính tình hoạt bát, thường kéo cậu ấy tham gia hoạt động tập thể, chỉ có Trần Mộng là không ngại phiền mà kiên nhẫn dạy cậu ấy làm bài tập.

Hạ Diễn là sự cứu rỗi của Trần Mộng.

Mà Trần Mộng, chẳng phải cũng chính là ánh sáng của Hạ Diễn sao?

Trần Mộng mở một buổi livestream, đối diện trực tiếp với những gì mình từng chịu đựng. Cô ấy nói:

“Không có cô gái nào mong muốn phải trải qua những chuyện như thế, nhưng tôi là nạn nhân, và tôi tuyệt đối sẽ không vì vậy mà tự khinh bỉ bản thân. Người cần phải hối cải là kẻ gây tội, tôi không hề sai.

“Bây giờ tôi đã trở lại trường học. Tôi không chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, tôi còn phải thi vào một trường đại học tốt, sau này tìm một công việc tốt. Tôi muốn đi du lịch, muốn mặc những bộ quần áo đẹp, muốn dẫn cha mẹ đi nhìn thế giới bên ngoài.

“ Tôi không chỉ muốn sống, mà còn phải sống thật tốt. Cả phần của Hạ Diễn nữa, sống rực rỡ hơn bất kỳ ai.”

Buổi livestream này tạo nên chấn động lớn.

Rất nhiều cô gái dũng cảm đứng ra kể lại chuyện mình từng bị bắt nạt.

Cũng có nhiều người mang vết thương lòng tìm lại được dũng khí để bắt đầu sống lại lần nữa.

Dĩ nhiên, vẫn có những lời lẽ thối nát xuất hiện trong phần bình luận, gieo rắc cái gọi là thuyết nạn nhân có tội.

Nhưng rất nhanh, họ đã bị đông đảo cư dân mạng phản bác đến mức phải liên tục xin lỗi.

18.

Cuộc sống của tôi lại trở về yên bình.

Nhưng tôi luôn cảm thấy, sự bình lặng này thiếu đi một thứ gì đó.

Tôi thường nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian bị bắt cóc, mỗi lần nghĩ đến, m.á.u trong người lại như sôi trào. Trải nghiệm ấy dường như cả đời tôi cũng không thể quên.

Một buổi chiều bình thường.

Tôi ngồi trên ghế dài trong sân trường, phơi nắng.

Bên cạnh bất ngờ có người ngồi xuống.

Tôi ngạc nhiên nhìn sang, là Lâm Quý.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng chiều chói gắt, thế mà cậu ta chẳng hề chớp mắt.

“ Tôi vừa làm một việc tốt.”

Giọng cậu ta mang theo vẻ hưng phấn.

“ Tôi đã nhờ người trong tù, đem ‘những chiến tích anh hùng’ của bọn chúng lan truyền khắp nơi. Cậu biết không, trong nhà giam cũng có thứ bậc khinh miệt. Mà những việc bọn chúng làm lại chính là thứ bị khinh bỉ nhất.

“Nghe nói giờ đây chúng bị bạn tù hành hạ mỗi ngày, sống không bằng chết, tinh thần đã gần như sụp đổ rồi. Ha, thật thú vị.”

Tôi say mê lắng nghe cậu ta kể.

Có khoảnh khắc, tôi bỗng nhận ra, dường như tôi cũng đã trở thành một kẻ điên giống Lâm Quý.

“À đúng rồi, Cửu Hòa, cậu có xem tin tức hôm qua chưa?”

Tôi khựng lại: “Tin tức gì?”

“Vợ c.h.ế.t bất thường, chồng nhận được khoản bảo hiểm khổng lồ. Nhưng tôi lại phát hiện, cùng ngày hôm đó tài khoản hắn có một khoản chi tiêu, hắn mua một sợi dây chuyền kim cương. Ngày hôm sau, nó đã ở trên cổ thư ký của hắn. Tôi lại muốn chơi trò chơi rồi, cậu có muốn cùng tôi không?”

Mùa mưa đã qua, phía trước là trời xanh nắng đẹp.

Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay mà Lâm Quý chìa ra:

“Vậy thì tôi cũng phải có một mật danh.”

“Mật danh?”

“Kẻ Phán Xét số 2.”

___Hết___

Ghi Chép Của Kẻ Phán Xét

7. Hết

Chương trước
Chương sau