6
“Cậu thật sự ngày càng khiến tôi hứng thú.”
Ngài Phạm đứng trên ban công, trước mặt là bể bơi ngoài trời.
Vừa thấy ta đến, bà ấy liền ra hiệu bảo ta lau những giọt nước trên cơ thể bà, hiển nhiên là bà vừa bơi xong.
Ngài Phạm dáng người cao ráo, đường cong quyến rũ, được phục vụ cho bà ấy với ta cũng là một kiểu hưởng thụ.
Còn về câu hỏi bà ấy đưa ra, ta dường như chẳng cần trả lời gì, chỉ việc lắng nghe là đủ.
“Cậu đã đặt tiền mặt và hoa hồng trên thùng rác trước cửa.
Sao? Thật sự không muốn tiền của tôi ư?”
Vừa nói, ngài Phạm vừa thổi một luồng hơi bên tai ta, làm tim ta ngứa ngáy.
Đón lấy ánh mắt khiêu khích của bà, ta thành thật nói:
“Không phải, tôi thật sự thích chị.
Một người lợi hại lại xinh đẹp như chị, ai mà chẳng yêu chứ?”
Lời ngon ngọt luôn là thứ thuốc kích tình tốt nhất cho phụ nữ.
“Nơi này sẽ không có ai đến đâu.”
Bà cắn nhẹ và thì thầm bên tai ta.
Môi lưỡi quấn quýt một lúc, ta cởi áo vest và sơ mi, làn da lộ ra nhẵn nhụi không hề có vết tích nào.
Ngài Phạm nhìn thấy, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó lại có chút không vui.
“Sao lại biến mất nhanh vậy?”
“Cái gì cơ?”
Ta giả vờ ngây ngốc hỏi lại.
“Cậu không ngoan chút nào!”
Người phụ nữ ấy cắn tôi một cái như trừng phạt, rồi chẳng biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng.
Nút thắt bà ấy buộc, tôi không sao gỡ nổi, càng giãy thì càng siết chặt.
Chẳng mấy chốc, trên làn da trắng trẻo của ta nổi đầy những vết hằn đỏ tựa như từng con rết, chỗ thắt chặt nhất còn bị trầy rớm máu.
Người phụ nữ này, không chỉ biết dùng dao, mà cả trò này cũng thành thạo.
Một trận hoan ái nồng nhiệt xen lẫn mùi m.á.u tanh kết thúc, cả hai chúng ta đều bình tĩnh lại.
Ngài Phạm luôn thích mở lời trước, mang theo sự tự tin của kẻ bề trên:
“Muốn theo tôi không?
Ở trong căn biệt thự này, nếu không được tôi cho phép thì không được ra ngoài.”
Ta khẽ gật đầu, hít mũi, cố làm ra vẻ tội nghiệp, ngoan hiền vô hại:
“ Tôi đồng ý.”
“Vậy cậu tên gì?”
“Quan Lê.”
“Có một điều cần lưu ý: Đừng chọc vào Lý Kiến Sơn.”
“Được.”
7
Bữa tối, trên bàn ăn.
Phụ bếp lại bưng lên một đĩa ốc sên, may mà không phải phần của ta.
Dao nĩa của Lý Kiến Sơn cạ vào đáy đĩa, phát ra âm thanh chói tai.
Anh ta trông cũng bảnh, dáng vẻ hơi giống kiểu Bành Vu Yến, lông mày rậm, mắt to, nhìn qua đầy chính khí.
Từ cách ăn mặc cho đến chiếc đồng hồ trên tay, gu thẩm mỹ đều vượt xa ta.
Ngài Phạm từng dặn không được trêu chọc anh ta, nhưng rõ ràng anh ta quá vô lễ.
“Xem ra trước đây mắt nhìn người của cô ấy, cũng chẳng ra gì nhỉ?”
Ta cắn một miếng bít tết, bóng gió châm chọc.
Lý Kiến Sơn liếc ta từ đầu đến chân, giọng đầy thuốc súng:
“Thế à? Bây giờ mắt nhìn còn tệ hơn.”
“Anh ồn ào như vậy, chẳng trách không ai muốn ngồi ăn chung bàn.”
Ánh mắt ta dần lạnh lại.
Ta thích sự phồn hoa náo nhiệt của thành phố, nhưng đôi khi cũng nhớ sự tĩnh lặng của núi rừng ban đêm.
Khi ấy, ta cũng từng có chút ký ức và niềm vui nhỏ bé.
Nhưng so với bóng đêm dài đằng đẵng và bùn lầy, niềm vui ít ỏi đến đáng thương.
“Làm ơn im lặng một chút.”
Chưa dứt lời, ngài Phạm đã xong việc và trở về.
Ba người ngồi cùng một bàn, không khí có chút gượng gạo, nhưng ít ra không còn tiếng ồn nữa.
Ăn xong, ngài Phạm đứng dậy định đi, Lý Kiến Sơn thân mật ôm eo bà, rồi lấy từ cặp công văn ra một xấp tài liệu.
Không nhiều, nhưng đủ để rút ra một điểm: Thân phận Quan Lê đáng ngờ.
Ngài Phạm hứng thú đọc mấy phút:
“Nửa năm trước, có người thấy cậu bị thương nặng dưới chân núi Loa Quản, gọi 120 cứu mạng cậu.
Một tuần trước, mới đến hội quán bí mật này làm việc.
Tất cả thông tin khác đều trống rỗng.
Không tra được bạn bè, gia đình, hay bất kỳ hồ sơ học tập, công việc nào.
Cậu rốt cuộc là ai? Ai phái cậu đến?”
Tách một tiếng, đạn được nạp vào nòng.
Khẩu s.ú.n.g lục nhỏ gọn đã nằm trong tay ngài Phạm, nòng s.ú.n.g lạnh lẽo đen ngòm, không chút do dự chĩa thẳng vào ta.
“Không ai phái tôi đến cả.”
Ta nuốt miếng măng tây cuối cùng, ngoài mặt bình tĩnh nhưng não xoay vòng nhanh chóng.
“ Tôi không lừa chị. Ba tôi là kẻ nghiện rượu, mẹ bỏ đi, từ nhỏ tôi lớn lên nhờ ăn ké khắp làng.
Sau khi ba chết, tôi ở trại trẻ mồ côi học hết tiểu học đến cấp hai.”
Nói đến đây, khóe mắt ta đỏ lên, làn da trắng mịn cũng vì xúc động mà ửng hồng:
“Ở quê, hồ sơ của trại trẻ đều viết tay, trên mạng không có gì.
Chưa đủ 16 tuổi tôi đã rời trại, làm đủ mọi việc để sống.
Tối hôm qua tôi cố tình làm chậm nhịp, để thu hút sự chú ý của chị.
Còn tiền, cũng là tôi cố tình để ở thùng rác, tôi biết ở địa bàn của chị, chẳng ai dám động đến.”
“Phạm Gia, chị tin sao?
Nói thêm chút nữa, e rằng cậu ta còn đem cả trà tổ tiên tự tay hái ra để bán mất thôi?”
Lý Kiến Sơn nghiêm mặt pha trò, kiểu hài hước gượng gạo.
Anh ta là người ở lâu trong biệt thự này, ngoài việc thỉnh thoảng làm bạn giường cho Phạm Gia, còn phụ trách an ninh và làm trợ lý riêng.
Vốn chỉ có anh ta là bạn giường cố định, lại từng lấy mạng chắn d.a.o thay bà.
Quan Lê là cái thá gì?
Có tư cách gì mà bước vào phòng chính?
Rõ ràng Lý Kiến Sơn nhằm vào ta.
“Hình như tôi nói gì các người cũng chẳng tin.
Tôi có người đứng sau hay không, ai phái tôi tới, đều chẳng thoát khỏi đôi mắt của Phạm Gia chị.”
Ta đứng dậy, bước lên vài bước, để thẳng n.g.ự.c ngay trước nòng súng.
Nếu nói thêm, ta sẽ sa vào vòng luẩn quẩn tự bào chữa.
Giống như trước đây, ta có giải thích thế nào cũng vô ích, bọn họ chỉ tin những gì mắt họ thấy.
Ý tứ rõ ràng: Ta sẽ ở lại biệt thự, ngay dưới mắt của ngài Phạm và Lý Kiến Sơn.
Nếu có bằng chứng, hãy g.i.ế.c ta.
Nếu không, cứ lấy nguyên tắc “nghi ngờ xem như vô tội.”
Ta cược rằng ngài Phạm sẽ không nỡ g.i.ế.c ta.
Quả nhiên, bà thu s.ú.n.g lại, ném tài liệu vào thùng rác, rồi dùng ánh mắt cảnh cáo Lý Kiến Sơn.
Dù bất mãn, anh ta cũng chỉ có thể dừng lại.
Ta thuận lợi ở lại biệt thự.