8
Liền ba ngày liền, ta chẳng thấy bóng dáng ngài Phạm và Lý Kiến Sơn.
Ta ghét những vết hằn trên người mình đang dần đóng vảy, nên nhân lúc đêm tối gió lớn, lại moi nội tạng của một bảo mẫu nữ.
Ai bảo bà ta chẳng thèm nhìn ta bằng ánh mắt tử tế.
Trái tim ấy, khi nằm trong tay ta, vậy mà vẫn còn đập mạnh mẽ.
Chưa bao giờ ta được lắng nghe nhịp tim ở khoảng cách gần đến thế, như thoáng chốc quay về đêm tĩnh mịch trên núi Loa Quản, trong bùn sâu dưới nước, có thể nghe thấy nhịp đập của đất trời.
Chiều muộn, một chiếc xe chống bạo động chạy vào gara.
Lý Kiến Sơn ôm lấy ngài Phạm bị thương, vội vàng trở về.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Ta lo lắng bước lên, trong mắt chan chứa đau lòng, như sắp tràn ra ngoài.
“Chưa c.h.ế.t được đâu.”
Ngài Phạm liếc ta một cái đầy chán ghét.
Không phải bà oai hùng bất khuất, mà là thật sự không c.h.ế.t được.
Mảnh đạn sượt qua vai, rách da, chưa chạm vào xương.
“Chân bị thương rồi à?”
Tôi cố tình hỏi.
Rõ ràng là Lý Kiến Sơn, cứ khăng khăng bế công chúa, ôm ngài Phạm trở về, tất cả đều là để cho ta thấy.
Bế công chúa cũng vô ích, tối hôm đó vẫn là ta vào phòng ngài Phạm.
Vai bà băng bó bằng gạc, nửa thân trên chỉ mặc một chiếc áo quấn ngực, nửa thân dưới là chiếc váy ôm sát vừa thoải mái vừa vừa vặn.
Xa cách ngắn ngủi.
Còn hơn cả tân hôn.
Ta vừa bước vào, ánh mắt rơi lên người bà, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng thêm vài phần.
Bất kể là người hay thú, đều có dục vọng, mà ham muốn của thân thể là nguyên thủy nhất.
Sau một hồi tình nồng, chẳng biết từ khi nào băng gạc trên cánh tay bà bung ra.
Động tác mạnh quá, vết thương lại rỉ máu.
Đau đớn khiến ý thức mơ hồ của bà dần tỉnh táo, hàng lông mày đẹp khẽ phủ mây đen.
“Không được!”
Ta khẽ thì thầm bên cổ bà.
Không có sự cho phép của ta, con mồi của ta, tuyệt đối không thể thoát.
Môi ta từ vành tai bà trượt xuống bờ vai thơm, từ nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước biến thành l.i.ế.m mút ngập trời.
Có thứ gì ươn ướt, hòa lẫn với m.á.u tươi, khiến cảm giác đau đớn lập tức tan biến.
Chú mèo con lạc lối lại trở về, cho đến khi cả hai đều thỏa mãn, mới chìm vào giấc ngủ sâu.
9
"Cốc! Cốc!"
“Ai mà sáng sớm đã gõ cửa vậy?”
Ta cố ý khàn giọng hỏi.
“Phạm Gia, có chuyện rồi.”
Giọng của Lý Kiến Sơn vang lên ngoài cửa.
Cửa phòng mở ra, bên trong hỗn loạn một mảnh.
Bàn tay đẩy cửa của Lý Kiến Sơn khẽ siết chặt thêm vài phần.
Trong góc độ mà ngài Phạm không thấy, hắn hung hăng lườm ta, hoàn toàn không còn dáng vẻ trầm ổn và cao quý thường ngày.
Hắn không dám trì hoãn chính sự, cũng không muốn để ta nghe thấy, liền ra hiệu bảo ta ra ngoài.
Ta chẳng hề động đậy, vẫn nằm lì trong chăn còn hơi ấm.
Đột nhiên, ánh mắt Lý Kiến Sơn dừng lại trên bờ vai ngài Phạm, vẻ mặt khó tin mà thốt lên:
“Thương tích của ngài… đã khỏi rồi?”
Ngài Phạm rõ ràng điềm tĩnh hơn nhiều, với sự nhạy bén của bà ấy, có lẽ đã sớm phát hiện.
“Chuyện gì?”
“Con tàu trên hải phận quốc tế bị cướp, Lương Đình Long - Tổng giám đốc Lương vẫn còn trên tàu.”
“Tìm! Tất cả phải đi tìm, nhất định phải tìm được.”
Lý Kiến Sơn nhận lệnh, lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ, lần lượt sắp xếp các tàu thuyền ra khơi.
“Phạm Gia, còn một chuyện nữa rất kỳ quái.”
Nói xong, hắn ra hiệu tay, vài người mặc vest trang nghiêm khiêng vào hai túi đựng xác.
Khóa kéo mở ra, chính là hai bảo mẫu mà ta đã giết.
“Quan Lê, cậu g.i.ế.c bọn họ phải không?”
Dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại chắc như đinh đóng cột.
Dưới ánh mắt sắc bén của ngài Phạm, ta chỉ có thể từ trên giường bò dậy, bước đến nhìn hai t.h.i t.h.ể trên mặt đất.
Trước khi chết, hai người kia phải chịu thống khổ dữ dội, nhãn cầu gần như lồi ra, khiến ta nhìn mà buồn nôn.
“Cái gì thế này?”
Ta giả vờ kinh hãi, lùi lại một bước, lấy tay che miệng lẩm bẩm:
“Lý Kiến Sơn, anh có chứng cứ không?
Không có chứng cứ mà dám vu oan cho tôi sao?”
Lý Kiến Sơn dường như chỉ chờ câu nói này, lập tức đưa ra một chiếc máy tính bảng.
Camera hồng ngoại quay rất rõ ràng cảnh ta dùng một tay kéo lê t.h.i t.h.ể người phụ nữ đi tìm chỗ vứt xác.