1
Bàn tay đang cầm cành trúc của Giang Hạc khựng lại, thần sắc sững sờ.
Như thể chưa nghe rõ lời ta vừa nói, bà lại nhẹ giọng hỏi một lần nữa:
“Diệp Khê Đường, con… vừa rồi gọi ta là gì?”
Mặt ta thoáng ửng đỏ, lại cảm thấy mình có phần đường đột.
Đành hắng giọng khẽ khàng:
“A… A nương đó. Người là chủ mẫu hầu phủ, con gọi người là a nương chẳng lẽ không đúng sao?”
Lần này Giang Hạc nghe rõ rành rành, trong mắt thoáng hiện lên sự khó tin nồng đậm.
Ngay sau đó, bà ném cành trúc xuống, tức giận quát:
“Diệp Khê Đường! Chỉ để khỏi phải đọc sách mà con cái gì cũng dám nói ra miệng!”
“Thật là vô lý hết sức!”
Ta vội vàng giải thích:
“Không phải, còn không phải vì muốn tránh học…”
Lời còn chưa dứt, Giang Hạc đã phẫn nộ xoay người:
“Chép sách hai mươi lần! Nếu không, đừng hòng bước ra khỏi hầu phủ một bước!”
Ta ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng bà.
Kiếp trước, Giang Hạc từng là tỷ muội thân thiết của mẫu thân, sau lại trở mặt thành thù.
Mẫu thân quá đời.
Bà, một tiểu thư danh giá của kinh thành, cam lòng hạ thấp thân phận, làm kế thất mà kẻ khác đều chê ghét.
Sau khi vào cửa, quan hệ giữa ta và bà như bước trên băng mỏng.
Bà phạt ta chép sách, ta liền quay đầu thả con vẹt của bà.
Bà phạt ta quỳ từ đường, ta bèn lén trộm của hồi môn của bà.
Khi ấy ta nghĩ, bà hận mẫu thân, cũng hận ta.
Mà ta, cũng hận bà.
Thế nhưng đến ngày phủ bị tịch thu, Giang Hạc rõ ràng có thể dựa vào thế lực ngoại gia mà cầu thư hòa ly để thoát thân …
Thế mà, bà lại đẩy ta vào mật đạo, tự mình thay ta đi c.h.ế.t.
Ta thật sự không hiểu, vì sao bà phải cứu ta.
Rất nhanh, trong mật đạo, ta đã có được đáp án.
Nơi ấy, chất đầy những phong thư bà viết cho mẫu thân.
Ba ngày trốn trong mật đạo, ta đọc trọn từng câu từng chữ của bà.
Trong thư, bà hết lần này tới lần khác gọi thẳng khuê danh của mẫu thân:
“A Du, mắt ngươi thật mù, chọn nam nhân cũng quá tệ hại!”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“A Du, tính tình Khê Đường giống ngươi quá, bướng bỉnh đến cực điểm, chắc nó ghét ta c.h.ế.t đi được …”
“Thôi thôi, mặc kệ con bé đó tự sinh tự diệt, ta cũng chẳng muốn dạy nữa.”
“A Du, chờ ta gặp lại ngươi, nhất định bắt ngươi trả nợ thay con gái ngươi!”
…
Ba ngày sau, ta rời mật đạo.
Cách xa xa, ta đối diện một cái nhìn với phụ thân, liền bị người khác nhận ra, bị áp giải lên pháp trường.
Không ngờ, ông trời lại cho ta một cơ hội sống lại.
Lần này, ta không muốn bà c.h.ế.t.
2
Ta kéo lấy bàn tay Thược Dược:
“Con vẹt đâu?”
“Con vẹt? Tiểu thư nói con chim đã trộm từ phòng chủ mẫu ra ấy hả?”
Thược Dược nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Nó đang được nuôi trong phòng chứa củi của viện chúng ta.”
Ta vội vàng ôm chiếc lồng từ nhà củi ra.
Con vẹt toàn thân xanh biếc vừa thấy ta đã kêu lên lanh lảnh, phấn khích hẳn.
Tháng trước, Giang Hạc phạt ta chép sách, ta tức quá nửa đêm lén vào viện của bà trộm đi con vẹt mà bà nuôi suốt tám năm, để Thược Dược và đám nha hoàn nuôi hộ.
Giang Hạc cực kỳ yêu thích con vẹt này, ta lại cố tình lừa bà rằng nó đã bay mất.
Khi ấy bà còn bị ta chọc tức đến bật khóc.
Khi đó ta thấy thật là thành tựu.
Giờ nghĩ lại, ta đúng là đồ không ra gì!
Con vẹt rất thân người, ta thay hạt cho nó, cho nó uống nước, nó liền áp sát vào lồng cầu được vuốt ve.
Ta xách lồng, một đường đi tới Ngọc Hoa viện.
Giang Hạc đang tỉa tót hoa cỏ trong sân, nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, liền quay đầu lại.
Ta cười híp mắt, dâng lồng lên:
“A nương, xin lỗi, còn vẹt này trả lại cho người.”
Bà ngẩn ra, đón lấy cái lồng:
“Ta biết con không hề thả nó đi. Nhưng trả lại thì cứ trả lại, đừng có hồ đồ gọi ‘nương’ nữa.”
Ta vô tội chớp mắt, sán lại gần:
“Thế con nên gọi người là gì đây?”
“Mẫu thân? Nương? Nương thân? A mẫu?”
“Người thích cái nào, con sẽ gọi cái đó.”
Lông mày Giang Hạc khẽ nhíu, động tác trêu chọc con vẹt cũng rối loạn.
Chốc lát sau, bà ngẩng lên:
“Con lại gây ra chuyện gì, cần ta thu dọn hậu quả đúng không?”
Ta: “……”
Ta lúng túng cào tóc, trong lòng có chút chột dạ.
Không trách bà đa nghi, thật sự là trước kia ta với bà như nước với lửa, giờ lại tới lấy lòng, trông y như có mưu đồ.