HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ta lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt bà, chân thành nói:

“Là mẫu thân báo mộng cho con.”

“Người nói Giang di là người cực tốt, bà rất nhớ người, cũng bảo con phải nghe lời người.”

“Trước kia con quá ương bướng, con biết mình sai rồi.”

Gió đầu hạ khẽ lướt qua.

Một cánh hải đường phớt hồng nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc bà.

Giang Hạc từng cùng mẫu thân được xưng là Kinh thành song tú, dung mạo kiều diễm, người ái mộ bà đếm không xuể. 

Cho dù nay đã ba mươi, nhưng khí vận nơi tay nhấc chân nâng vẫn chẳng hề suy giảm.

Phụ thân ta đúng là có phúc hưởng thụ.

Nghe ta nói, đầu ngón tay Giang Hạc thoáng co lại:

“Con… mẫu thân còn, thật sự báo mộng cho con?”

Ta gật đầu:

“ Đúng vậy. Con nay đã không còn mẫu thân, người có nguyện ý làm mẫu thân của con không?”

Trong khoảnh khắc, hốc mắt bà liền đỏ hoe.

Ta mím môi, định nói thêm điều gì đó.

Ai ngờ con vẹt trong lồng bỗng nhảy tưng tưng, kêu to:

“Đêm qua mưa dồn gió dữ, lão tử bá khí nghiêng trời!”

“Hỏi người cuốn rèm kia, có phải Giang Hạc là chó con!”

Âm giọng rõ ràng, rành rọt.

Ta: “!!!”

Vội vàng đưa tay muốn bịt miệng nó lại.

Trong lòng ta mắng mình đến vạn lần.

Giang Hạc cực thích dạy con vẹt này thơ từ, nó lại thông minh, học rất nhanh. 

Cho nên trước đây khi ta trộm nó về, liền cố ý dạy mấy câu hạ lưu, tính chọc bà tức c.h.ế.t.

Ai ngờ, nó còn tự mình ghép thành câu có vần điệu rõ ràng!

Mà còn phải chọn đúng lúc cảm động thế này để phá bĩnh!

Ta chột dạ đối diện ánh mắt của Giang Hạc:

“He he…”

“Nếu con nói, là nó thông minh tự nghĩ ra, người có tin không?”

Giang Hạc trừng ta một cái:

“Cút ra ngoài!”

3

Mẫu thân mất khi ta mới sáu tuổi. 

Năm sau, lúc ta bảy tuổi, Giang Hạc đã gả vào hầu phủ.

Tính ra đến nay, bà đã ở hầu phủ bảy năm.

Thời gian ta ở bên bà, thậm chí còn dài hơn cả thời gian ta được ở cạnh sinh mẫu.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nhưng suốt bảy năm ấy, Giang Hạc chưa từng có một ngày an ổn.

Để cầu hòa, sau lần náo loạn trước, ta ngày ngày đều đến vấn an Giang Hạc, xin bà dạy ta học.

Từ đầu bà còn nói:

“Ta không sinh con, cũng không nuôi con, gọi gì mà A nương?”

Về sau bà dứt khoát không phản bác nữa.

Điều ấy khiến ta vô cùng vui vẻ, càng chạy đến viện của bà thường xuyên hơn.

Phụ thân biết chuyện, sau buổi sớm lâm triều trở về, liền đến dùng bữa cùng ta.

Ông ta vừa húp canh vừa thản nhiên nói:

“Nghe hạ nhân bảo, dạo này Khê Đường và chủ mẫu rất thân thiết.”

“Con sớm nên thân cận với chủ mẫu rồi, như vậy phụ thân mới yên lòng.”

“Chứ không để người ngoài chê cười hầu phủ, có phải không?”

Ta kín đáo liếc ông ta một cái.

Ông ta lúc nào cũng thích đóng vai một phu quân tốt, một phụ thân tốt.

Trước kia, mỗi lần ông ta nhắc đến Giang Hạc, ta đều nháo đến gà bay chó sủa, rồi lại chạy đi tìm Giang Hạc gây chuyện.

Cả kinh thành đều biết hậu viện hầu phủ bốc lửa, hầu gia lo còn chẳng xong.

Nhưng chiêu khói mù ấy, ngược lại cho ông ta thêm nhiều cơ hội để cấu kết phản đảng.

Thấy ta không nói lời nào, phụ thân đặt bát canh xuống, từ ái nhìn ta:

“Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với cha.”

Ta cười cười:

“Thật ra con chỉ là mơ thấy mẫu thân. Người bảo phụ thân quan trường chẳng dễ dàng gì, dặn con đừng làm hầu phủ mất mặt.”

Ánh mắt phụ thân thoáng khựng lại, sau đó xoa đầu ta:

“Khê Đường sắp cập kê rồi, khôn lớn thật rồi.”

Ta chống cằm làm nũng:

“Vậy phụ thân tổ chức lễ cập kê cho con đi. Con muốn để cho cả kinh thành thấy, phụ thân thương ta nhất.”

“Được.”

Phụ thân lại trò chuyện thêm ít lời, rồi lấy cớ công vụ bận rộn mà rời đi.

Ánh mắt ta dần trở nên lạnh lẽo.

Một hầu gia không có thực quyền, lấy đâu ra nhiều công vụ để bận rộn như thế?

Thược Dược, nha hoàn thân cận, bước vào:

“Tiểu thư, mã phu nhìn thấy hầu gia đi về hướng tây thành rồi.”

Ta thay một bộ thường phục:

“Đi.”

Kiếp trước, trong những bức thư ở mật đạo, ta mới biết được:

Giang Hạc từng nghi ngờ cái c.h.ế.t của mẫu thân có ẩn tình, nên tự mình dấn thân, gả vào hầu phủ.

Nhưng đến c.h.ế.t, bà cũng không tìm ra chân tướng.

Vậy thì kiếp này, để ta điều tra!

HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

2