Trước khi c.h.ế.t, bà giấu đi toàn bộ chứng cứ.
Mà ta, chính là then chốt để phá cục.
Mí mắt ta không kìm được ướt nhòe, ta nhìn đống y phục trước mặt, bên tai vang lên lời mẫu thân khi ta còn nhỏ.
Bà mỉm cười nói:
“Những y phục này không được vứt, tiên nương sẽ thay mẫu thân phù hộ cho Khê Đường!”
“Dù sau này có xảy ra chuyện gì, Khê Đường cũng đừng sợ, mẫu thân vĩnh viễn ở bên con, vĩnh viễn yêu con!”
…
Ta sống lại một đời, thật sự đã được tiên nương phù hộ.
Mẫu thân, người đã thấy được chưa?
17. Phiên ngoại
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Phụ thân bị xử trảm.
M.á.u nhuộm đỏ cả tuyết.
Bệ hạ ban cho ta tước quận chúa, ta dời tro cốt mẫu thân ra khỏi hầu phủ, bài vị cung phụng trong tân phủ.
À đúng rồi, ta lập một phủ mới, đặt tên là Khê phủ.
Giang Hạc sợ ta là cô nương mồ côi bị người khác ức hiếp, cũng dọn đến ở cùng ta.
Ta mỉm cười, thuận theo bà.
Một người có thể khiến sinh phụ mình bị giam ngục và hỏi trảm, ai còn dám ức hiếp?
Thôi Bách phải trở về biên cương, trước lúc đi đến cáo biệt.
Ông ấy vẫn là bộ dạng ít lời nghiêm nghị, lạnh lùng nhét cho ta rất nhiều bạc.
Ông ấy còn tặng Giang Hạc một chiếc áo hồ cừu thượng hạng, lúng túng nói lời từ biệt rồi đi ngay.
Ta nhìn ông ấy, lại nhìn Giang Hạc.
Bỗng nhiên hiểu ra vài chi tiết bất thường, hai nhà vốn là thế giao.
Họ, từng có hôn ước.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Mà về sau, tất cả mọi người đều nguyện ý giấu Giang Hạc, chỉ muốn bà trở thành một đóa hoa thanh khiết không vương bụi trần.
Chỉ tiếc, giữa loạn cục, chẳng ai có thể thoát khỏi số mệnh.
Ta có chút cảm khái, dịu dàng mở miệng:
“A nương, nay không còn vướng bận hầu phủ, người có thể đi tìm tự do cho riêng mình, dù sao cữu cữu đến nay cũng chưa cưới chính thê…”
“Muốn đuổi ta đi thì cứ nói thẳng!”
Giang Hạc trừng ta một cái, xoay người về phủ:
“Dạo này còn luôn vào cung, bệ hạ lại chưa lập phi tần, e rằng con ở phủ này cũng chẳng còn lâu nữa đâu?”
“Không phải!”
Ta vội vàng đuổi theo:
“Ta nào nỡ rời xa a nương chứ!?”
“Thế thì cùng ta quản lý cho tốt Khê phủ này!”
“Vâng!”
Con vẹt trong lồng giữa sân, vui vẻ nhảy nhót:
“Khê phủ! Khê phủ!”
Tuyết rơi dày hơn.
Ta khép lại cánh cửa phủ.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc, tự có hậu nhân phân giải.
- Hoàn văn -