15
Trong chậu nước.
Hai giọt m.á.u hòa làm một.
Thôi Bách hừ lạnh:
“Quả nhiên là nghiệt chủng!”
Lê Tự lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn ta:
“Diệp Khê Đường, tiện nhân ngươi hãm hại ta! Ngươi sớm đã biết, cho nên mới mời ta đến lễ cập kê, chỉ để chờ khoảnh khắc này!!!”
Ta lùi lại hai bước:
“Tỷ nói gì vậy? Ta nghe không hiểu…”
Vị hoàng đế nãy giờ vẫn xem kịch, cuối cùng cũng lười nhác bật cười:
“Hôm nay trẫm ra cung quả là đáng, thật náo nhiệt.”
Trong đám đông, Lê Thừa tướng vội vàng quỳ xuống:
“Bệ hạ, đây là chuyện riêng của thừa tướng phủ và hầu phủ, xin cho lão thần mang người về xử lý, nhất định dâng bệ hạ một lời giải thích thỏa đáng!”
Phụ thân và Lê Vân Nương quỳ phía sau, dập đầu liên hồi.
Ta cũng khẽ nhấc váy quỳ xuống:
“Phụ thân những năm qua cai quản hầu phủ, bên người không có hồng nhan tri kỷ, chẳng qua chỉ là tư thông, nghĩ lại cũng không hẳn là lỗi của ông, xin bệ hạ đừng để bụng.”
Bệ hạ nhướng mày:
“Ồ?”
Phụ thân cảm kích nhìn ta:
“Khê Đường, vẫn là con hiểu chuyện…”
Ta mỉm cười, giọng bỗng xoay chuyển:
“ Nhưng, thân là thần tử, cấu kết phản đảng, thần nữ thật sự không thể giấu, xin bệ hạ minh giám.”
Không khí thoáng chốc tĩnh lặng.
Sắc mặt phụ thân cứng đờ:
“Khê Đường, con đang nói gì vậy?”
Thiến Dược dâng lên một chiếc hộp.
Ta nhàn nhạt nói:
“Mười năm qua, trong thư từ phụ thân cùng Lê Vân Nương qua lại, từng câu từng chữ đều hứa hẹn ngày sau sẽ phong bà ta làm hậu. Đây, chính là tâm mưu phản nghịch của phụ thân.”
“Năm ngoái, khi Lê Tự cập kê, phụ thân chuẩn bị hai con phố phía tây thành làm của hồi môn. Ngân tư trong cửa tiệm, cất giấu binh khí trong khố phòng. Đây, chính là chứng cứ phản nghịch của phụ thân.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Phụ thân, có cần con nói tiếp không?”
Giang thái phó đứng cạnh bệ hạ, lật xem những chứng cứ ấy, ánh mắt càng lúc càng trầm.
Sắc mặt phụ thân xám như tro, không thể tin nổi nhìn ta:
“Khê Đường, con… con sao có thể…”
Ta từ trên cao nhìn xuống ông, hệt như kiếp trước ông từng nhìn ta:
“Tám năm trước, trước khi mẫu thân qua đời, đã tận mắt thấy phụ thân cùng Lê thừa tướng mật đàm ban đêm, viết huyết thư, rồi sau đó vong mạng.”
“Mẫu thân c.h.ế.t thế nào?”
Ông ngã gục xuống đất.
Còn ta, chỉ thấy khoái chí tột cùng.
16
Phụ thân và cả nhà thừa tướng bị bắt giam.
Kinh thành bận rộn rối ren suốt một thời gian dài.
Ta và Giang Hạc cứ ở yên trong hầu phủ, lấy những bộ y phục từng tháo ra lại khâu vá lại.
Giang Hạc lau nước mắt:
“Lúc đầu ta thật ngu ngốc, hoàn toàn không ngờ A Du lại vì gia quốc mà tự mình bước vào cục diện này …”
“Ta khi ấy còn đoạn tuyệt với nàng, nàng hẳn là đau lòng biết bao…”
Ta an ủi bà:
“Bà ấy tất nhiên không muốn người bị cuốn vào vòng xoáy này, nhưng lại chẳng ngờ, người lại tự mình nhảy vào.”
Những ngày này, Đại Lý Tự dùng nghiêm hình bức cung phụ thân, cuối cùng cũng hoàn nguyên sự thật năm xưa.
Khi ấy thế lực của phụ thân như mặt trời ban trưa, dưới sự phò trợ của Lê thừa tướng, đã sắp bước lên ngai vàng.
Ngay lúc đó, Giang thái phó đứng ra, dẫn theo một đảng trọng thần c.h.é.m mất một nửa quyền thế của phụ thân, phò tá vị hoàng đế tuổi nhỏ lên ngôi.
Phụ thân ôm hận trong lòng, muốn báo thù Giang thái phó, mục tiêu nhắm vào Giang Hạc.
Thế nhưng khi mẫu thân xuất hiện, ánh mắt của ông lại chuyển dời.
Phủ tướng quân nắm giữ binh quyền, mới là thứ ông ta muốn.
Về sau chính Thôi Bách đ.â.m ông một nhát, Thôi gia bị phạt bắc thiên.
Những năm ở trong hầu phủ, mẫu thân nhẫn nhịn ẩn nhẫn, sinh ra ta.
Phụ thân đa nghi, nhưng vẫn không tìm ra lỗi lầm nào của mẫu thân.
Mãi cho đến khi mẫu thân tận mắt nhìn thấy ông cùng Lê thừa tướng cấu kết, Lê thừa tướng nói:
“Hầu phủ phu nhân không thể giữ lại được nữa.”
Mẫu thân liền bị diệt khẩu.