HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giang Hạc nói:

“Đây là mật đạo mẫu thân con bí mật đào, có lẽ để lưu lại đường lui.”

“ Nhưng ta đã tìm rất nhiều lần, ngoài lương thực và vài món phòng thân, chẳng thấy chứng cứ nào khác.”

Ta vuốt vách đá ẩm ướt, luôn có cảm giác mình đã bỏ sót gì đó.

Giang Hạc lại hỏi:

“Thư A Du gửi cho Thôi phủ, thực sự không có ẩn mật nào sao?”

Ta lắc đầu:

“Nếu phụ thân đọc, mà còn giấu chứng cứ trong thư, thì quá mạo hiểm.”

“Thế con mau nhớ lại, khi nhỏ, nàng ấy có từng nói điều gì đặc biệt với con không?”

Trong lòng ta có chút bức bối, tiếp tục lắc đầu:

“Khi ấy con còn nhỏ, quan hệ với phụ thân rất tốt, mẫu thân chưa từng nói gì chia rẽ tình cảm.”

“Việc bà thích nhất khi đó, là cắt vá lại y phục con mặc chật. Nhưng bà may vá rất vụng, mỗi lần đều áy náy cười, bảo sẽ mua cho con cái mới.”

“Những bộ cũ con không nỡ bỏ, đều cất trong rương, giữ làm kỷ niệm.”

Nghĩ đến hình dáng mẫu thân ngồi bên ta khâu vá, mắt ta hơi ươn ướt.

Nhưng Giang Hạc lại nhíu mày:

“Không đúng, nữ công của A Du vốn dĩ rất giỏi mà.”

Ta ngẩn người.

14

Ba ngày sau, lễ cập kê của ta được tổ chức như dự định.

Hoa viên trong hầu phủ náo nhiệt phi thường. 

Giang thái phó vẫn mang lễ vật đến dự, ngay cả bệ hạ bận trăm công nghìn việc cũng dành thời gian đến góp vui. 

Trận thế quá lớn, bất đắc dĩ phụ thân cũng phải tham gia lễ cập kê của ta.

Nhạc công tấu nhạc, mọi người lần lượt nhập đường. 

Ta quy củ hành đủ tam gia lễ, Giang Hạc cắm cây trâm vào tóc ta.

Vị đế vương trẻ tuổi nửa ngả người trên long ỷ, vung tay:

“Trẫm cũng biểu lộ chút tâm ý, ban thưởng.”

Thái giám nâng từng rương thưởng đi vào, dập dìu nối đuôi. 

Khách khứa nhìn đến sững sờ.

Lê Tự ở trong góc, siết chặt khăn tay.

Nghi lễ hoàn tất, khách khứa vào tiệc.

Nhạc công tiếp tục gảy đàn, vũ cơ nhảy múa, gia nhân dâng món.

Ta cong môi, ngồi xuống bên cạnh Lê Tự:

“Lê tỷ tỷ, đa tạ tỷ dạy ta cách tổ chức lễ cập kê! Nếu không cũng chẳng thể làm chu toàn thế này!”

“Bệ hạ còn ban nhiều đồ như vậy, tỷ nói có đáng bằng hai con phố cửa tiệm không?”

Ngón tay nàng siết chặt chén rượu, gắng gượng nặn ra nụ cười:

“Chúc mừng muội, Diệp muội muội.”

Ta ghé sát:

“Lê tỷ tỷ, tỷ tốt với ta thế, ta nói cho tỷ một bí mật nhé.”

“Gì vậy?”

“Phụ thân ta dưỡng một ngoại thất. Còn kế mẫu của ta ấy, lại hay ghen tuông. Cho nên, hôm nay kế mẫu bày kế muốn lôi ngoại thất đó ra!”

“Muội nói gì!?” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Lê Tự bất ngờ bật dậy.

Ta thong thả nhấp một ngụm rượu nhạt:

“Gần đây ta với kế mẫu quan hệ cũng không tệ, ta chẳng rõ nên giúp phụ thân hay giúp kế mẫu nữa.”

Sắc mặt Lê Tự biến đổi dữ dội, ngẩng đầu tìm quanh, trong yến tiệc lại chẳng thấy phụ thân và Lê Vân Nương đâu.

Tim nàng đập loạn, vội vàng rời bàn, muốn đi tìm Lê kế nương.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Một tiếng thét chói tai dẫn tất cả mọi người chạy về phía biệt viện.

Trong viện, hai người y phục hỗn độn.

Dấu bàn tay Giang Hạc rõ rệt in trên mặt phụ thân:

“Ta gả cho ông bảy năm, mang bao nhiêu tiếng xấu, nhẫn nhịn chịu bao nhiêu ủy khuất, ông lại đối xử với ta như thế sao!?”

Rượu trong người phụ thân lập tức tan, ông muốn giải thích, lại ăn thêm một cái tát.

“Diệp Thành Lương, ông lại thông gian cùng nữ nhi của thừa tướng, còn ta, đường đường là con gái Thái phó, ông đặt ta ở đâu!?”

Giang Hạc từng câu oán trách, tràn đầy ủy khuất.

Mọi người xì xào bàn tán.

Ta hốt hoảng chạy lên phụ họa:

“Phụ thân! Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Trước kia khi phụ thân tái giá, chẳng phải đã hứa với con, trong lòng chỉ có mẫu thân con thôi sao?”

“Phụ thân cưới nữ nhi Thái phó thì thôi, giờ lại còn Lê Vân Nương này là sao?”

“Hôm nay lại chính là lễ cập kê của con đó, phụ thân!”

Phụ thân xoa xoa ấn đường, chắc lúc này đầu ông đau dữ dội.

Không cho ông kịp phản ứng, ta tiếp tục chất vấn:

“Phụ thân cùng Lê Vân Nương tư thông từ khi nào? Rõ ràng con gái bà ta còn lớn hơn con một tuổi!”

Mọi người đồng loạt bừng tỉnh, ánh mắt dồn cả về phía Lê Tự. 

Ta cũng thuận thế nhìn theo.

Không biết là ai thốt lên:

“Nói mới để ý, cháu gái Lê gia này, có vài phần giống Hầu gia đấy…”

Ta bịt miệng, kinh ngạc:

“Cái gì! Phụ thân, chẳng lẽ Lê Tự chính là tỷ tỷ ruột của con sao?”

Lê Tự hoảng loạn, vội vàng chen khỏi đám đông:

“Ta không biết, không phải ta, các ngươi nói gì thế, ta nghe không hiểu…”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi kiếm của cữu cữu Thôi Bách đã gác ngang cổ nàng.

“Là hay không, nhỏ m.á.u nhận thân chẳng phải sẽ rõ sao?”

HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

9