HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Thôi Bách sững lại, mày chau chặt:

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!?”

Ta cắn răng chịu đau, đáp:

“Ta chỉ muốn biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thôi gia phải dời về phương Bắc?”

Nghĩ đến chuyện cũ, ánh mắt ông trầm hẳn xuống:

“Ai sai ngươi hỏi?”

“Là chính ta!” 

Ta vội vã thốt lên:

“Chuyện mẫu thân chưa làm xong, ta sẽ thay bà làm tiếp!”

Thôi Bách khựng lại, ngón tay siết chặt chuôi kiếm:

“Chuyện triều chính, không phải thứ một đứa con gái như ngươi có thể nhúng tay vào.”

Ta buông tay, lòng bàn tay đã rách hai đường sâu, m.á.u chảy không ngừng.

Ông lấy từ n.g.ự.c ra một lọ thuốc ném sang:

“Kim sang dược, tự bôi đi.”

“Vậy năm đó mẫu thân gả vào hầu phủ, là do các người cùng Giang phủ ngầm đồng ý? Mục đích là để kéo đổ phụ thân ta?”

Thôi Bách im lặng.

Ta cụp mắt.

Vừa rồi tất cả chỉ là để gợi lời, xác nhận suy đoán của ta.

Quả nhiên, ta đoán không sai.

Thôi Bách sao có thể là kẻ lỗ mãng chỉ biết cầm kiếm đ.â.m người?

Mẫu thân lại sao có thể vì tình mà bỏ cả gia tộc?

Bọn họ chỉ đang bố trí, một ván cờ đã bày suốt mười lăm năm.

Nghĩ thông, ta ngẩng mắt nhìn hắn:

“Từ khi ta có trí nhớ, mẫu thân năm nào cũng gửi thư về biên cương, ngoài miệng nói là gia thư.”

“ Nhưng chắc chắn không chỉ là gia thư, đúng không? Bà đã giao hết chứng cứ quan trọng cho các người rồi?”

“Người lần này hồi kinh, là muốn một lưới bắt trọn?”

Kiếp trước, chính Thôi Bách suất quân trở về kinh, bắt gọn phản đảng.

Ông lắc đầu, thở dài:

“Gia thư chỉ là gia thư. Mỗi lá thư gửi từ hầu phủ đi, Diệp Thành Lương sao lại không kiểm tra?”

“Trong thư, nàng chỉ quen kể về chuyện của ngươi, ví dụ ngươi cao thêm, y phục mặc không vừa.”

“Còn lại, chẳng có gì khác.”

Ta vuốt ngón tay, cảm thấy không đúng, rất không đúng.

Xe ngựa vẫn dừng ngoài quan đạo trước cung.

Thôi Bách liếc ra ngoài cửa sổ, trầm giọng:

“Những việc này ngươi đừng xen vào. A Du chỉ còn lại một mình ngươi, đừng tự rước họa.”

“Có người theo dõi, về phủ cẩn thận.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta khẽ gật đầu, đoán hẳn là phụ thân.

“Xin lỗi nhé, cháu gái.”

Ông lại túm gáy ta, quẳng ra ngoài xe:

“Cút.”

Ta: “…”

13

Khi phụ thân trở về phủ.

Ta đã sớm làm loạn trong chính sảnh, thậm chí còn treo sẵn một dải lụa trắng trên xà nhà.

Ta vừa khóc vừa làm bộ muốn tìm c.h.ế.t:

“Còn có thiên lý hay không!? Ta coi ông ta như cữu cữu ruột, muốn mời ông ta dự lễ cập kê của ta thôi. Ông ta lại dám thương tổn ta!?”

“Ta dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, sau lễ cập kê, Hoàng thượng ít nhất cũng phải phong cho ta một cái phòng tước Quận chúa. Ông ta là cái thá gì!”

Lông mày phụ thân giật mạnh:

“Không được nói bậy!”

Ta càng khóc dữ hơn:

“Ta còn nghe nói năm đó ông ta đ.â.m phụ thân! Thật là nỗi nhục muôn đời!”

“Phụ thân, ngày mai vào triều nhất định phải dâng nhiều tấu hạch tội ông ta, tước binh quyền, đuổi ông ta cút!”

“Đuổi ông ta về biên cương đi!”

Phụ thân xoa trán, chỉ thấy đầu đau như búa bổ.

Dặn Giang Hạc mấy câu, liền nói có công vụ, trở về thư phòng, rồi lén ra cửa nhỏ, sang Lê phủ.

Giang Hạc bôi thuốc cho ta:

“Sao con lại bất cẩn đến vậy!?”

Ta mỉm cười:

“Người nghĩ xem, nếu con không dùng chút khổ nhục kế, làm sao cữu cữu có thể tin lời con? Làm sao phụ thân không sinh nghi?”

Động tác của Giang Hạc khựng lại, thở dài:

“Con thật giống mẫu thân mình.”

Nhắc đến mẫu thân.

Ta cúi mắt.

Giang Hạc gả cho phụ thân, dù bị phòng ngừa, kiếp trước vẫn lấy được chút chứng cứ.

Thì mẫu thân, sao có thể không có thu hoạch gì?

Chỉ là, những chứng cứ ấy, rốt cuộc cất ở đâu …

Ta cùng Giang Hạc lại lần nữa đến mật đạo sau giả sơn ở Ngự Hoa viện.

Nến lay động, vách tường ẩm lạnh, vẫn như kiếp trước.

“Chẳng phải ta và con đã đến đây nhiều lần rồi sao?” 

HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

8