HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tim ta bỗng giật thót, quay đầu nhìn lại.

Phụ thân đang đứng dưới tàng hải đường, bóng đêm che khuất y bào sẫm màu, chỉ để lộ ra ánh mắt dò xét sắc bén.

“Các ngươi đang làm gì ở đây?”

10

Ngay giây sau đó.

Giáng Hạc nhặt một cành cây trong bụi cỏ lên, quất mạnh một cái vào người ta.

“Nửa đêm còn muốn lén ra khỏi phủ! Con tưởng ta mặc kệ con chắc!?”

Ta ôm mông, lao tới níu lấy tay áo phụ thân:

“Á á á! Phụ thân cứu con! A Nương lại muốn đánh con nữa kìa!”

“Con còn dám mách lẻo trước mặt hầu gia? Con quên mình là tiểu thư đích xuất của hầu phủ rồi à!?”

“ Nhưng con chỉ muốn ra ngoài mua chút vịt quay thành tây thôi mà! Người làm chủ mẫu hầu phủ rồi, đến cả cơm cũng không cho ăn nữa sao!?”

“Con!”

Giáng Hạc giơ cao cành cây, đuổi theo định dạy dỗ ta thêm.

Ta thì lẩn quanh phụ thân, tránh tới tránh lui.

Không ngoài dự liệu, mỗi roi nàng vung xuống, đều chính xác rơi trúng… phụ thân.

“Đủ rồi đủ rồi!” 

Phụ thân lạnh mặt, dập tắt hoài nghi, nhưng hình như cảm thấy toàn thân đều đau ê ẩm.

“Nửa đêm nửa hôm còn ầm ĩ cái gì! Mau trở về ngủ đi!”

Ta và Giang Hạc liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đồng thời thoáng qua một tia cười khó phát hiện.

Đây mới chỉ là món khai vị nhỏ nhoi thôi, vở kịch hay vẫn còn ở phía sau!

11

Tin tức tiểu thư đích xuất hầu phủ cử hành lễ cập kê đã truyền khắp kinh thành.

Ta cùng Giảng Hạc gửi thiệp mời đến tất cả gia đình quan lại thế gia. 

Thư gửi biên ải chưa có tin tức hồi âm, ngược lại trong cung lại truyền ra một tin.

Bệ hạ hạ chỉ cho Thôi tướng quân hồi kinh nhận thưởng. 

Thôi Bách, vị cữu cữu mà ta chưa từng gặp mặt, ruột thịt của mẫu thân.

“Ta vẫn thấy không chắc lắm.” 

Giáng Hạc lo lắng:

“Trong lễ cập kê của con, cho dù vạch trần Lê Tự là con riêng của Diệp Thành Lương, nhưng chúng ta không có chứng cứ hắn và thừa tướng phủ là phản đảng.”

“Cùng lắm cũng chỉ nói được hầu gia và thừa tướng phủ gia phong bất chính, chứ không thể trực tiếp kéo đổ bọn họ.”

Ngón tay ta khẽ vuốt viền chén trà.

Phụ thân quá giảo hoạt. 

Đời trước ngay cả khi phủ bị tịch thu, bọn họ vẫn có thể toàn thân thoát nạn. 

Những chứng cứ chí mạng đó nhất định rất khó tìm được.

Nhưng, cách lễ cập kê của ta chỉ còn mười ngày.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nếu đến lúc ấy, trước mặt bệ hạ, ta trực tiếp lấy danh nghĩa tiểu thư đích xuất hầu phủ tố cáo hầu gia, mà sau này không tìm ra chứng cứ, thì e rằng ta và Giang Hạc đều khó toàn mạng.

Ánh mắt ta vô thức nhìn sang Giang Hạc đối diện.

Nếu đến tình huống xấu nhất, ta phải sớm tách bà ra ngoài.

Đột nhiên, trán ta bị gõ một cái đau điếng.

Giáng Hạc trừng mắt nhìn ta:

“Đừng tưởng ta không biết con đang nghĩ gì! Tuyệt đối không có khả năng!”

Ta bất lực xoa xoa trán.

Thật là, Giảng Hạc chẳng dịu dàng tí nào hết!

12

Ba ngày trước lễ cập kê của ta, cữu cữu ta, Thôi Bách đã trở về kinh thành.

Ông trước tiên vào cung phục mệnh, nhận thưởng.

Ra khỏi cung, vừa mới leo lên xe ngựa.

Ta đã ngồi sẵn trong xe, nhe răng cười:

“Rất hân hạnh, rất hân hạnh được gặp cậu, cữu cữu ruột của ta.”

Thôi Bách quen lăn lộn nơi sa trường, cả người đầy sát khí.

Vừa thấy ta, lông mày chẳng hề động, thanh kiếm bên hông liền gác thẳng lên cổ ta:

“Con của Diệp Thành Lương? Cút!”

Không khí xung quanh như lạnh hẳn xuống, nụ cười của ta cứng lại.

Trước khi đến, Giang Hạc đã nhắc ta.

Thôi Bách tính khí thô bạo, năm đó vừa hay tin mẫu thân gả cho phụ thân, ông liền xông thẳng vào hầu phủ, một kiếm đ.â.m phụ thân, nhưng lại không g.i.ế.t c.h.ế.t.

Sau đó bị quan lại dâng tấu, chịu gia pháp chặt mất một chân, mới giữ được mạng.

Thành ra, giữa ông và phụ thân ta, chẳng khác nào mối thù khắc cốt.

Ta dè dặt hỏi:

“Lá thư ta gửi cho Ngoại tổ phụ, người đã nhận được chưa?”

“Chẳng xem, đốt rồi.”

Ông mất kiên nhẫn mở cửa xe, túm gáy ta muốn ném ra ngoài.

Ta bám chặt lấy cửa xe, tranh thủ cơ hội cuối cùng:

“Cữu cữu, ba ngày nữa là lễ cập kê của ta, người có thể đến không?”

“Không đi. Cút!”

“Chờ đã!”

Ngay khoảnh khắc bị ném ra, tay ta nắm chặt lấy thanh kiếm đang ép vào cổ mình.

M.á.u tươi lập tức tràn ra theo lưỡi kiếm, nhỏ tong tong trong xe ngựa.

HẠC THÊ ĐƯỜNG CHI NGUYỆT

7