8
Ba lần Giang Hạc đến Giang phủ đều bị đuổi thẳng, ngay cả mặt Giang Thái phó cũng chưa gặp được.
Nàng thở dài:
“Phụ thân ta vẫn còn giận ta, ông ấy chắc chắn không muốn gặp ta rồi.”
“Nam nhân lớn tướng cũng chỉ là giận dỗi chút thôi.”
Ta đặt tay lên vai bà:
“Cửa lớn Giang phủ không cho vào thì chúng ta chui… chó chui!”
Giang Hạc hất tay ta:
“Con là danh môn khuê tú, có thể thôi cái trò động tí là chui lỗ chó ấy đi không!?”
Nửa đêm canh ba.
Hai chúng ta lén lút, quả nhiên chui vào Giang phủ từ lỗ chó bên viện nhỏ.
Và rồi, lại va ngay vào Giang Thái phó đang một mình uống rượu dưới trăng.
Giang Thái phó: “…”
Giang Hạc: “…”
Ta cười ha hả, lúng túng buông lời loạn xạ:
“Cử chén mời trăng sáng, đối bóng thành ba người. Thái phó đại nhân uống rượu giỏi quá, uống đến nỗi nhìn ra ba người rồi!”
Giang Thái phó trầm mặc một thoáng, quay sang Giang Hạc:
“Đây chính là đứa con gái con dạy dỗ suốt bảy năm à? Dạy cũng… không tệ lắm nhỉ.”
Giang Hạc đ.ấ.m ta một cái:
“Đừng làm mất mặt nữa!”
Ta vội ngậm miệng, cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn.
Giang Thái phó khẽ thở dài:
“Vào thư phòng đi.”
Ông vốn chẳng ngạc nhiên chuyện Giang Hạc lẻn về, nhưng việc ta xuất hiện ở đây lại khiến ông bất ngờ.
Giang Thái phó tự rót một chén trà:
“Nghe nói hai mẫu tử các con trong Hầu phủ là nước với lửa.”
Giang Hạc có phần ngượng:
“Giờ thì không phải nữa, bây giờ chúng ta là đồng minh.”
Giang Thái phó khẽ cười mỉa:
“Bảy năm trước, con không tiếc cùng ta đoạn tuyệt, nói là có việc trọng yếu phải làm. Nay, đã xong chưa?”
Giang Hạc im lặng.
Giang Thái phó nhấp một ngụm trà:
“Xem ra vẫn chưa. Vậy các con đến đây là để…”
Giang Hạc chủ động mở miệng:
“Chúng con muốn hỏi chuyện năm xưa.”
Ngón tay Giang Thái phó khựng lại:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Năm xưa gì? Chuyện gì?”
Ta liếc thấy ngón tay ông đã trắng bệch, quả nhiên là cáo già, nói năng kín kẽ không kẽ hở.
Giang Hạc chau mày:
“Phụ thân, người rõ ràng biết con hỏi cái gì—”
Ta liền chen vào, cười lộ cả răng:
“Chẳng có gì đâu, chẳng phải sắp đến lễ cập kê của ta sao, ta đặc biệt đến mời Thái phó đại nhân đến Hầu phủ dạo một chuyến.”
Nói rồi, ta đưa thiệp mời ra.
Ông không nhận, chỉ lạnh mắt nhìn ta:
“Cả kinh thành ai chẳng biết ta ghét phụ thân ngươi.”
“Ông ấy là ông ấy, ta là ta.”
Ta nhét thẳng thiệp vào tay ông:
“Lễ cập kê của ta, mời ai, ta nói là được.”
Xong, ta kéo Giang Hạc rời đi.
Trước khi đi, ta bổ sung một câu:
“À phải, đến lúc đó, ngoại tổ phụ và cả nhà sẽ tới dự lễ cập kê của ta. Nếu Thái phó đại nhân có thể giúp ta mời được Hoàng thượng giá lâm, thì ta sẽ nở mày nở mặt lắm! Vất vả cho ngài rồi!”
Nói dứt lời, chúng ta quay lưng rời đi.
Ánh mắt phía sau, đã trở nên đầy suy tư.
9
Ta và Giành Hạc trở lại bức tường sau của hầu phủ, nàng nhấc váy lên liền chui vào chó chui.
“Này Khê Đường, sao con không để ta hỏi chuyện năm đó?”
“Dù đêm nay có đem d.a.o kề cổ ông ta, ông ấy cũng sẽ không nói đâu.”
Ta bò theo phía sau bà:
“Dù sao thì đêm nay chúng ta đã chắc chắn rồi, chuyện năm đó ắt hẳn có ẩn tình.”
Đời trước, chính Giang Thái phó ẩn nhẫn bao năm, mới đem phụ thân ta bắt bỏ vào ngục.
Nhưng cái gọi là phản đảng, bất quá chỉ là một vài vô danh tiểu tốt chịu tội thay, còn kẻ đứng sau thực sự, Lê thừa tướng, lại không hề bị khui ra.
Cái c.h.ế.t của mẫu thân, đến cuối cùng cũng chẳng điều tra ra được nguyên do.
Thật ra, muốn báo thù thì không nhất thiết phải tìm ra nguyên nhân cái c.h.ế.t của bà, chỉ cần một lần đánh đổ hết bọn chúng, kết quả cũng chẳng khác gì.
Đêm nay trước mặt Giang Thái phó, coi như ta đã ném xuống một quân cờ đặt cược.
Để ông ấy biết, ta và Giảng Hạc cũng có thể là một mắt xích trong ván cờ này.
Nếu như có thể khiến kẻ đứng sau lưng Giảng Thái phó lộ mặt, vậy thì vở kịch này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, vô cùng náo nhiệt.
Giang Hạc kéo ta ra khỏi chó chui:
“Đêm đã khuya rồi, con về nghỉ sớm đi.”
“Vâng.”
Ta gật đầu.
“Phu nhân, Khê Đường…”
Một giọng nam trầm vang lên trong màn đêm.