HẠNH PHÚC ĐÔI KHI LÀ HỌC CÁCH BUÔNG BỎ

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Bạn bè của Thẩm Thời Thần, dù ít hay nhiều cũng đều gọi tôi một tiếng “Chị dâu”, chỉ có Mạnh Văn Thanh, lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi, thậm chí còn tỏ ra bài xích.

Anh ta nhếch môi, chậm rãi lặp lại câu hỏi của tôi, giọng điệu đầy trào phúng:

“Tại sao à?”

Mạnh Văn Thanh nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó cười nhạt:

“Nếu không phải vì chân trái của cô bị thương giống Mạn Mạn… Cô nghĩ Thẩm Thời Thần sẽ để ý đến cô sao? Cô nghĩ cô có thể đứng ở đây sao? Hai tiếng “Chị dâu”? Cô xứng à?”

Lời còn chưa dứt, cả người Mạnh Văn Thanh đã bị Thẩm Thời Thần nắm cổ áo, một cú đ.ấ.m thẳng vào cằm.

Như thể muốn ngăn anh ta nói ra câu tiếp theo.

Máu bắt đầu rỉ ra.

Mạnh Văn Thanh không đánh trả, chỉ nói một câu, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén:

“Thẩm Thời Thần, nếu Mạn Mạn biết cậu đem tình cảm dành cho cô ấy đặt lên một cô gái tàn tật khác, chắc chắn cô ấy sẽ rất đau lòng.”

Động tác của Thẩm Thời Thần khựng lại ngay lập tức.

Những người xung quanh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lao đến ngăn cản.

Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, Thẩm Thời Thần lại nhìn về phía tôi.

Tôi cảm giác như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ mình.

Nỗi nhục nhã trào dâng, bao trùm lấy tôi, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời.

Thật ra, từ lâu tôi đã từng hoài nghi… Vì sao Thẩm Thời Thần lại thích tôi?

Tôi không còn ở độ tuổi tin vào truyện cổ tích nữa. Tôi biết mình không tệ, nhưng cũng chỉ là một người bình thường.

Vậy mà anh ấy lại xuất hiện trước mặt tôi như một nam chính bước ra từ phim thần tượng.

Câu chuyện này quá đẹp đẽ, đến mức không chân thực.

Có một khoảng thời gian, trên mạng tràn ngập những bình luận:

“Trần Mạn Sinh, có phải cô từng cứu mạng Thẩm Thời Thần không?”

Mọi người hay nói đùa.

Nhưng ai cũng hiểu ẩn ý đằng sau— chúng tôi vốn không xứng đôi.

Tôi chưa từng đề cập đến chuyện này với Thẩm Thời Thần, luôn nghĩ rằng anh ấy không biết.

Nhưng rồi một ngày, anh ấy lập hẳn một tài khoản Weibo, mở livestream để trả lời câu hỏi của cư dân mạng— anh ấy gặp tôi thế nào, thích tôi ra sao, theo đuổi tôi thế nào.

Thẩm Thời Thần thu lại vẻ lạnh lùng thường ngày, cười rạng rỡ như một chàng trai trẻ vừa biết yêu.

Nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt nghiêm túc:

“ Đúng vậy. Trần Mạn Sinh đã cứu mạng tôi.”

“Nếu không có cô ấy, có lẽ giờ này tôi vẫn còn đắm chìm trong những cuộc đua mạo hiểm, tìm kiếm kích thích, thậm chí không biết khi nào sẽ rơi xuống vách núi trong một lần leo trèo, hoặc mất mạng trên đường đua địa hình. Tôi biết ơn sự dịu dàng và kiên cường của cô ấy. Chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi con đường đầy hiểm nguy, giúp tôi trân trọng cuộc sống.”

“ Tôi chỉ nhớ hôm đó, sau khi kết thúc một giải đấu, tôi ngồi ven đường, vừa uống bia vừa suy nghĩ xem lần sau nên chơi nhảy dù hay lướt ván. Khi ấy, tôi nhìn thấy cô ấy đang tập trượt ván. Dù ngã rất nhiều lần nhưng vẫn không ngừng đứng dậy. Chân giả của cô ấy có những hoa văn rất đẹp, rực rỡ và đầy sức sống. Tôi không hiểu vì sao … nhưng tim tôi đập loạn nhịp.”

“Cô ấy đột nhiên đi về phía tôi, lo lắng hỏi có cần giúp đỡ không.”

Cứ như một tia sáng xuyên qua bóng tối.

Thẩm Thời Thần diễn quá giỏi, lời nói quá thuyết phục.

Anh ấy đã lừa dối tôi …

Lừa cả thế giới này.

Chúng tôi đều tin rằng anh ấy có thể nhìn thấu vẻ ngoài khiếm khuyết của tôi mà trân trọng con người tôi.

Nhưng không …

Anh ấy chỉ nhớ đến một cô gái khác, người từng có bất hạnh giống tôi.

“Yêu ai yêu cả đường đi.”

Tôi chỉ là một cái bóng thay thế.

Dù Thẩm Thời Thần đã xóa đoạn video cầu hôn trên núi tuyết…

Nhưng cái tên Thành Mạn Mạn đã lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.

Tìm ra cô ấy là ai, vốn dĩ chẳng khó.

Bởi vì cô ấy từng là một vận động viên trượt băng nghệ thuật nổi tiếng, được coi là ứng cử viên sáng giá nhất cho huy chương vàng Olympic.

Chính tôi cũng từng xem cô ấy thi đấu.

Khác với tôi— người đã mất đi chân trái vì động đất, cô ấy đã từng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.

Đến giờ, trên các nền tảng video vẫn còn vô số clip ghi lại những khoảnh khắc tỏa sáng của cô ấy trên băng.

Cô ấy như một ngọn lửa rực rỡ giữa trời đông.

Video phỏng vấn khi cô ấy còn trẻ bỗng leo lên top tìm kiếm, ai ai cũng ca ngợi cô ấy là bạch nguyệt quang hiện thực hóa.

Trong video, cô ấy vừa kết thúc buổi tập, trên trán lấm tấm mồ hôi, nụ cười sáng bừng:

“Đương nhiên phải cố gắng chứ! Tôi muốn giành huy chương vàng mà!”

“Không sao cả, tôi chỉ đang nỗ lực vì ước mơ của mình, cũng là vì những người luôn ủng hộ tôi. Hơn nữa, bạn trai tôi nói, nếu tôi giành được huy chương, anh ấy sẽ cầu hôn tôi ngay ngày tôi hạnh phúc nhất. Các bạn không biết đâu, để theo đuổi được anh ấy thật sự không dễ dàng đâu!”

“Năm năm nữa, nếu không có gì bất ngờ, tôi sẽ kết hôn với anh ấy. Nếu dám mơ xa hơn, tôi còn có thể trở thành nhà vô địch Olympic nữa! Thẩm Thời Thần, chuẩn bị làm chồng của nữ hoàng trượt băng đi!”

---

Theo dõi chúng mình tại page Facebook: Chước Chước Xuân Sơn Hạ hoặc tiktok @xuansonha.01 để biết thêm nhiều truyện cùng gu nhé~~~

---

Một thời gian sau, cô ấy gặp tai nạn xe hơi.

Cô ấy không chịu cắt bỏ phần chân bị thương, cố chấp kéo dài đến khi cơ bắp hoại tử, buộc phải phẫu thuật cắt chi.

Sau đó, cô ấy đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình.

Nếu tôi tinh ý hơn một chút, có lẽ tôi đã nhận ra …

Mỗi năm, vào một ngày cố định, Thẩm Thời Thần luôn biến mất.

Anh ấy đến thăm mộ một người.

Thẩm Thời Thần luôn đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của tôi, dù tôi vẫn luôn lạc quan.

Bởi vì anh ấy đã từng chứng kiến người mình yêu nhất lụi tàn vì đau khổ.

Thẩm Thời Thần và đám bạn của anh ấy chưa bao giờ nhắc đến cô ấy trước mặt tôi.

Bởi vì với họ, Thành Mạn Mạn là một nỗi đau không thể chạm vào.

---

Tôi tắt điện thoại, một mình trèo lên đỉnh núi Nguyệt Nữ. Khi đó, tôi từng l. à.m t.ì.n.h nguyện viên ở đây nhưng lại bị bão tuyết chặn lại. Tuyết lớn phong tỏa cả ngọn núi, tín hiệu cũng mất hẳn.

Thẩm Thời Thần xuất hiện trước mặt tôi, cùng đội cứu hộ.

Tôi tưởng mình đã quen với cô độc, nhưng không ngờ vẫn bị lay động.

Trên đường đi, tôi kể với Thẩm Thời Thần rằng cây Nguyệt Nữ rất linh thiêng, nếu thành tâm cầu nguyện, có lẽ thần linh sẽ nghe thấy. Anh ấy mỉm cười, dù không có tín ngưỡng, nhưng vẫn cùng tôi viết điều ước và treo lên cành cây.

Tôi nhìn hàng mi anh rũ xuống, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc đến vậy.

Mặt tôi hơi nóng lên, lén viết:

“Nếu có thể gặp Thẩm Thời Thần sớm hơn năm năm, thì tốt biết mấy.”

Nếu thế, tôi đã không phải một mình chống chọi với quá nhiều năm tháng tối tăm và bất lực.

Tôi không hỏi anh ấy viết gì.

Nhưng bây giờ quay lại núi Nguyệt Nữ, tôi đã hiểu rõ.

Tấm thẻ đỏ với lời nguyện ước của tôi và Thẩm Thời Thần vẫn treo cùng nhau trên cành cây, đuôi thẻ dài, nhẹ nhàng đong đưa theo gió, chạm khẽ vào nhau.

Anh ấy viết:

“Tiểu ngoan, năm năm trước anh nên nói với em rằng: Không có được huy chương cũng chẳng sao, không thể trượt băng cũng không sao. Chỉ cần em tồn tại, điều đó quan trọng hơn tất cả!”

Nét chữ khắc sâu vào thẻ gỗ, gần như in hằn vào từng thớ vân.

Lặng lẽ mà đau đớn đến tột cùng.

Khoảnh khắc ấy, tôi như cảm nhận được sự tuyệt vọng và hối hận của anh ấy.

Nếu khi đó tôi quay đầu lại, đọc dòng chữ trên tấm thẻ anh ấy treo, có lẽ đã hiểu rõ mọi chuyện từ lâu.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Dù chỉ một cái liếc mắt cũng không.

Xuống núi, tôi bật điện thoại.

Tin nhắn ồ ạt đổ về.

Tên Thẩm Thời Thần nhấp nháy trên màn hình. Trong thời gian tôi tắt máy, số cuộc gọi nhỡ từ anh nhiều đến mức khó tin.

Lần này, tôi nghe máy.

Đầu dây bên kia có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ bắt máy, giọng anh ấy khàn khàn:

“Alo… Trần Mạn Sinh?”

Ngữ điệu cứng nhắc.

Thật trớ trêu. Tất cả những gì tôi có được đều là giả dối.

Gió núi ù ù vọng qua microphone. Thẩm Thời Thần bỗng nghiêm giọng:

“Em đang ở trên núi sao?”

Tiếng ghế ma sát vang lên, anh ấy có lẽ vừa bật dậy:

“Em ở đâu? Anh sẽ đến tìm em ngay. Tiểu ngoan, đừng làm gì dại dột, anh lập tức đến ngay!”

Sự hoảng loạn ấy, hiếm khi thấy ở Thẩm Thời Thần.

Anh ấy là kiểu người dù lao xe trên đường núi cheo leo cũng không biết sợ hãi.

Nhưng tôi không hề cảm thấy ấm áp.

Thẩm Thời Thần chưa bao giờ gọi tôi là "Tiểu ngoan."

Đó là cách anh gọi Thành Mạn Mạn.

Tôi vừa mới nhìn thấy cái tên ấy— trên tấm thẻ đỏ cầu nguyện.

Bình tĩnh, tôi nhắc anh:

“Thẩm Thời Thần, tôi không phải Thành Mạn Mạn. Tôi sẽ không tự sát!”

Khoảnh khắc ấy, có lẽ anh ấy đã vô thức ấn nút dừng lại.

Điện thoại trong tay tôi run nhẹ. Chỉ còn lại hai chữ trầm thấp vang lên:

“Xin lỗi!”

HẠNH PHÚC ĐÔI KHI LÀ HỌC CÁCH BUÔNG BỎ

Chương 2