HẠNH PHÚC ĐÔI KHI LÀ HỌC CÁCH BUÔNG BỎ

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Thẩm Thời Thần từng nói với tôi rất nhiều lời dịu dàng.

Nhưng tôi nghĩ, chỉ có câu này là thật lòng.

Gió núi lướt qua mái tóc tôi, lạnh buốt.

Tôi gần như đứng không vững, buồn nôn đến mức muốn ói.

Tôi nói:

“Thẩm Thời Thần, chúng ta chia tay đi!”

Người ta tưởng rằng mình được số phận ưu ái.

Nhưng ai có thể biết, sau lưng lại là một lưỡi d.a.o sắc lạnh?

Mọi người đều biết, Thẩm Thời Thần từng có một mối tình dang dở— một người con gái đã mất từ lâu.

Trước đây, cô ấy là một vận động viên tài năng, lớn lên bên Thẩm Thời Thần từ nhỏ. Nhưng rồi một vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của cô.

Tìm ra mối liên hệ giữa chúng tôi không hề khó.

Tôi chỉ là một kẻ thay thế, chỉ đơn giản vậy thôi.

Thẩm Thời Thần đang dùng tôi để bù đắp những tiếc nuối với Thành Mạn Mạn.

Nhất là trong vòng bạn bè của anh ấy, Mạnh Văn Thanh đã đăng một bài viết mỉa mai trên Weibo, kèm theo bức ảnh năm xưa của Thành Mạn Mạn trên sân băng. Đôi chân thon dài vẽ nên một đường cong hoàn mỹ giữa không trung, đẹp đến nao lòng.

Mạnh Văn Thanh châm chọc:

“Mạn Mạn của chúng ta là nữ hoàng sân băng, không cần đồ giả.”

Ai là "đồ giả", chỉ cần nhìn cũng hiểu ngay.

Người đau lòng nhất chính là những fan từng chúc phúc cho tình yêu của chúng tôi. Họ giận dữ, mắng chửi Thẩm Thời Thần suốt mấy nghìn bình luận.

“Chẳng lẽ Trần Mạn Sinh không đáng thương sao? Cô ấy và chúng tôi chỉ là một trò chơi trong tay các người à?”

“Thẩm Thời Thần, chẳng lẽ anh chưa từng yêu Trần Mạn Sinh thật sao?”

“Cũng không có gì lạ. Vì Trần Mạn Sinh vốn dĩ chỉ là một người tàn tật mà. Một thiên chi kiêu tử như Thẩm Thời Thần, trừ khi có lý do đặc biệt, chứ làm sao có thể yêu cô ấy được?”

“Cô ta ngốc đến mức nào mới không nhận ra bản thân không xứng với Thẩm Thời Thần chứ?”

...

Trần Mạn Sinh vốn dĩ...

Chỉ là một kẻ tàn tật!

Cảm giác lúc này... thật khó diễn tả.

Giống như ngày bé, khi tôi trải qua trận động đất kinh hoàng, nhìn người thân bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Tôi cũng giống như lúc đó, lạc lõng giữa thế giới này.

Mười mấy năm qua, tôi đã vượt qua muôn vàn khó khăn.

Tôi đã trị liệu, đã học tập, đã gây dựng sự nghiệp truyền thông cá nhân. Tôi đã cố gắng hết sức để tồn tại.

Nhưng rồi có một giọng nói vang lên trong đầu:

"Trần Mạn Sinh, cô không xứng đáng được hạnh phúc. Vì cô là một kẻ tàn tật."

Tôi vẫn nhớ rõ lý do mình bước vào lĩnh vực truyền thông. Ban đầu, tôi chỉ đơn giản muốn chia sẻ cuộc sống của mình – một người mất đi chân trái với mọi người.

Tôi muốn cho họ thấy rằng dù có khiếm khuyết, chúng ta vẫn có thể sống đẹp.

Tôi từng nhận được rất nhiều tin nhắn, nói rằng tôi đã truyền cho họ dũng khí để đối mặt với ánh mắt của người khác.

Rằng họ có thể tự tin bước ra đường dù mang chân giả, rằng họ có thể ngẩng cao đầu đối diện với ánh nhìn soi mói.

Nhưng tôi không ngờ rằng, chính mình lại trở thành mục tiêu của sự miệt thị.

Vì Thẩm Thời Thần, những lời mắng chửi chưa bao giờ dừng lại.

Thậm chí, ngay cả khiếm khuyết trên cơ thể tôi cũng trở thành một cái cớ để bị khinh rẻ.

Tôi buộc phải đóng tất cả tài khoản mạng xã hội, cố gắng vùi đầu vào cuộc sống thực.

Tôi vẫn theo học khóa thiết kế chân giả ở một viện thẩm mỹ nổi tiếng. Tôi đang cố gắng trở thành một nhà thiết kế chuyên nghiệp, mong rằng có thể giúp đỡ những người giống mình.

Bản vẽ vẫn chưa hoàn thành. Bản thảo chỉnh sửa mãi chưa xong.

Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục công việc của mình.

Thẩm Thời Thần không phải là tất cả cuộc sống của tôi.

---

Tôi không thân thiết với bạn bè trong viện thẩm mỹ.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Tan học, cả lớp lục tục rời đi. Ngoài trời mưa lớn, những giọt nước rơi lộp bộp trên cửa kính.

Tôi đang mải nghĩ về cuộc thi thiết kế sắp tới thì bất ngờ bị ai đó chạm nhẹ vào tay.

Là một cô bạn học trông quen mặt, nhưng tôi không nhớ tên.

“Trần Mạn Sinh, cậu thiết kế đến đâu rồi?”

Tôi lắc đầu, nhét sách vở vào túi: “Chưa bắt đầu.”

Cô ta bật cười: “Cũng phải thôi, cậu đâu cần lo lắng gì. Phí chia tay Thẩm Thời Thần cho cậu chắc hẳn nhiều lắm nhỉ?”

Tôi khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Không có chia tay phí.”

Cô ta khẽ cười khẩy:

“Sao có thể chứ? Hai người bên nhau ba năm, hắn còn có thể giúp cậu vào được viện thẩm mỹ, chẳng lẽ lại tiếc ít tiền?”

“Nếu mà tôi cũng què chân thì tốt rồi, biết đâu cũng được làm ‘thế thân ’ như cậu.”

Cả phòng học im bặt.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Có lẽ họ cũng không tin rằng tôi đã vào đây bằng thực lực của chính mình.

Sự kỳ thị tồn tại ở khắp mọi nơi.

Họ nghĩ rằng tôi sẽ tức giận.

Tôi đột ngột đứng dậy, tùy tiện cầm lấy một quyển sách bên cạnh và ném về phía cô ta. Cô ta theo bản năng tránh né, quyển sách nặng nề rơi xuống bàn của người ngồi bên cạnh.

Tôi nhìn gương mặt cô ta dần tái nhợt, bình thản nói:

“Có lẽ cô không biết, tôi còn mắc bệnh tâm lý. Nếu cô tiếp tục xúc phạm tôi, tôi cũng không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“ Tôi rất ghét nói chuyện với những kẻ vừa ngu ngốc vừa ác độc. Tốt nhất, tránh xa tôi ra!”

Cả lớp im lặng như tờ.

“Mong là sẽ gặp lại cô ở triển lãm tác phẩm.”

Cô ta run rẩy môi, không thốt nên lời. Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Nhưng khi xoay người, tôi chợt hiểu tại sao mọi người lại im lặng đến thế.

Bởi vì Thẩm Thời Thần đang đứng ngay cửa.

Khuôn mặt anh ấy lạnh lẽo, đôi môi mím chặt như lưỡi dao, giống như vừa nghe hết những lời chế nhạo ban nãy.

Tôi hoàn toàn bình tĩnh, khoác ba lô lên vai, lướt qua anh.

Những lời đó là do anh ấy mà ra, vậy nên Thẩm Thời Thần đáng lẽ phải cảm thấy tội lỗi.

---

Bên ngoài trời vẫn đang mưa. Tôi mở ô, lặng lẽ bước đi trong làn mưa xối xả.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau.

Thẩm Thời Thần nắm lấy cổ tay tôi, bàn tay nóng rực truyền hơi ấm qua da thịt, nhưng rồi lại buông lơi. Giọng anh ấy khàn đặc:

“Trần Mạn Sinh… Anh không đồng ý chia tay.”

Tôi cúi mắt xuống, thoáng thấy trên ngón áp út có ba chữ cái viết tắt kia.

Nhưng tôi không chắc đó có phải tên tôi hay không. Hay… lại là dấu tích từ câu chuyện của anh và Thành Mạn Mạn.

“ Nhưng mà… chia tay không cần anh đồng ý.”

Tôi kiên nhẫn nói.

Thẩm Thời Thần không mang ô, để mặc cơn mưa rơi xuống gương mặt. Anh ấy cúi mắt xuống, như thể không muốn để tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nơi đáy mắt mình.

Từng chữ anh thốt ra đều nặng nề, khó nhọc:

“Anh đã thuê những luật sư giỏi nhất và dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Chỉ cần nửa tháng nữa thôi, dư luận sẽ dịu xuống. Bao gồm cả chuyện trong trường và những rắc rối khác, anh đều sẽ giải quyết.”

“Trần Mạn Sinh, anh chưa từng coi em là thế thân. Ở bên anh, em luôn là em, là duy nhất. Điều sai lầm duy nhất của anh … là chưa từng kể với em về chuyện của Mạn Mạn.”

“Anh và em đều không muốn nhắc đến cô ấy, vì sợ em sẽ nghĩ nhiều.”

“Anh không thể kết hôn với ai… là sự thật. Sau ngày cầu hôn trên đỉnh núi, cô ấy đã tự vẫn, trên người còn mang theo tấm mạng che mặt. Từ đó trở đi … anh mang nỗi ám ảnh với hôn nhân.”

Cổ họng anh nghẹn lại, giọng gần như cầu xin:

“Trần Mạn Sinh… Anh yêu em. Đừng chia tay.”

Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt tôi, anh ấy khựng lại.

Thẩm Thời Thần đã từng thấy ánh mắt này rồi.

Lúc anh ấy mới theo đuổi tôi, tôi luôn giữ khoảng cách với người khác, bởi vì những tổn thương trong quá khứ. Khi ấy, ánh mắt tôi nhìn anh ấy không khác gì một người xa lạ.

Lịch sự, nhưng xa cách.

Sau đó, trong một lần nọ, anh ấy đã che chắn cho tôi trước lưỡi d.a.o của một tên cướp. Đau đớn đến nỗi môi tái nhợt, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Không sao đâu.”

Tôi đã yêu anh ấy từ giây phút đó.

Giờ đây, tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh:

“Hôm ấy, khi đi đến núi Nguyệt Nữ, em đã nhìn thấy những tấm thẻ đỏ treo trên cây. Khi đó, anh nói với em rằng: ‘Tiểu Ngoan, không có huy chương cũng không sao.’ Còn em, em đã viết trên thẻ nguyện ước rằng, em mong sớm gặp được Thẩm Thời Thần.”

“Anh có biết bây giờ em nghĩ gì không?”

“Em thà rằng ngày đó anh đừng chắn nhát d.a.o ấy cho em. Hóa ra trên đời này thực sự có nhân quả. Anh đã đ.â.m em một nhát… ngay trong tim. Máu chảy đầm đìa.”

“Em chưa từng nghi ngờ tình cảm của anh. Vì em luôn có dũng khí đối diện với khó khăn, vì em luôn tin vào những điều tốt đẹp. Em tin rằng anh thích em… là vì em xứng đáng.”

“ Nhưng anh có biết không? Bây giờ em lại tự hỏi… liệu bản thân mình có sai lầm hay không.”

Sắc mặt Thẩm Thời Thần tái nhợt, toàn thân ướt đẫm.

Nỗi đau trong cuồn cuộn dâng lên như cơn bão. Thẩm Thời Thần không chịu nổi, đến mức phải khom người giữa cơn mưa.

Hắn nhớ lại ngày đó, dưới tán cây Nguyệt Nữ, tôi đã mỉm cười bẽn lẽn, chờ mong biết bao nhiêu.

Nhưng hắn đã phụ lòng tôi.

---

Theo dõi chúng mình tại page Facebook: Chước Chước Xuân Sơn Hạ hoặc tiktok @xuansonha.01 để biết thêm nhiều truyện cùng gu nhé~~~

HẠNH PHÚC ĐÔI KHI LÀ HỌC CÁCH BUÔNG BỎ

Chương 3