HẠNH PHÚC ĐÔI KHI LÀ HỌC CÁCH BUÔNG BỎ

Chương 4

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Tôi đang dốc sức hoàn thiện tác phẩm, nhưng vẫn mắc kẹt ở phần tiêu đề, không có chút tiến triển nào.

Mãi đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại.

“Trần tiểu thư, tôi tình cờ xem được một video của cô. Không biết cô có thể giúp em gái tôi một việc được không?”

“Cô có thể thiết kế cho em ấy một chiếc chân giả… thật đẹp không?”

Thế gian này có biết bao nỗi khổ.

Chúng luôn bất chợt giáng xuống cuộc đời một ai đó.

Tôi nhận được một bản tài liệu về cô gái ấy.

Trần Tịch, nữ, 21 tuổi, người mẫu.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, năm sau cô ấy sẽ đủ tư cách trình diễn trên sàn catwalk ở Paris. Nhưng căn bệnh bẩm sinh của cô đột ngột phát tác, khiến cẳng chân teo lại, buộc phải cắt bỏ.

Với một người mẫu trẻ, điều đó có ý nghĩa gì?

Người gọi điện cho tôi là anh trai cô ấy.

Anh nói: “Tịch Tịch rất xinh đẹp. Tôi hy vọng chân giả của em ấy cũng có thể đẹp nhất… Cô có thể giúp chúng tôi không?”

Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự nghẹn ngào.

Tôi khẽ đáp: “Được

Đây là điều tôi muốn làm. Tôi biết rõ điều đó.

---

Theo dõi chúng mình tại page Facebook: Chước Chước Xuân Sơn Hạ hoặc tiktok @xuansonha.01 để biết thêm nhiều truyện cùng gu nhé~~~

---

Trần Tịch ngoài đời gầy hơn nhiều so với trong ảnh. Cô nhỏ bé, mong manh, tựa người vào giường bệnh, thần sắc thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.

Trời đã vào thu.

Cô ấy nhìn lên tán cây bên ngoài. Trên cành, chỉ còn vài chiếc lá vàng úa, không biết sẽ rụng xuống lúc nào.

“Trần Mạn Sinh, tôi biết cô.” Cô ấy quay lại, khẽ nói. “ Tôi vẫn luôn là fan của cô trên Weibo, vẫn theo dõi những chia sẻ hằng ngày của cô. Tôi luôn cảm thấy cô thật dũng cảm.”

“Anh tôi lo tôi sẽ như nữ vận động viên kia … chọn cách tự kết thúc. Thật ra, tôi cũng từng nghĩ đến điều đó. Những đêm đau đớn đến không ngủ được, tôi đều xem lại những video cũ của cô. Nếu cô có thể chịu đựng, vì sao tôi không thể? Nhưng cuối cùng, tôi không còn đủ tư cách làm người mẫu nữa rồi.”

Trong mắt cô ấy toàn là nước mắt.

Dù có cố gắng chịu đựng thế nào…

Thì giấc mơ của cô ấy cũng đã lụi tàn khi mới 21 tuổi.

Tôi không nói gì, chỉ đưa bản phác thảo trong tay cho cô ấy xem.

Đây mới chỉ là bản vẽ sơ bộ. Vài ngày qua, tôi đã xem hết các show diễn và tạp chí thời trang mà cô ấy từng tham gia, rồi vội vàng phác thảo ra mấy mẫu thiết kế.

Trần Tịch nhìn chăm chú trang đầu tiên rất lâu. Rồi đột nhiên, nước mắt cô ấy rơi xuống từng giọt lớn.

Cô ấy đang nhìn bản thiết kế chân giả. Đầu gối làm bằng kim loại bạc sáng bóng, được bao quanh bởi những họa tiết hoa hướng dương trong suốt.

Nguồn cảm hứng đến từ chính show diễn đầu tiên sau khi cô ấy ký hợp đồng với công ty quản lý. Lần đó, cô ấy đã hào hứng kể về sân khấu ngập tràn những bông hướng dương. Cô ấy chính là ngôi sao sáng nhất của buổi diễn ấy.

Tôi nhẹ giọng nói:

“Trần Tịch, mọi chuyện chưa hẳn đã kết thúc.”

Không ai quy định rằng một người mẫu khuyết tật không thể sải bước trên sàn catwalk.

Không ai cấm cô ấy tiếp tục sống một cuộc đời hạnh phúc.

Chỉ cần cô ấy dũng cảm bước về phía trước.

Mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.

---

Những ngày sau đó, tôi dồn toàn bộ thời gian vào việc chế tác và hoàn thiện mô hình thiết kế.

Ngay khi sản phẩm hoàn thành, Trần Tịch đã lập tức chụp ảnh đăng lên Weibo.

Trần Tịch V: Tôi rất yêu thích thiết kế chân giả mà bác chủ làm cho tôi. Cả nhà ơi, tôi đã trở lại rồi! Chiếc chân này cũng sẽ xuất hiện tại triển lãm của Học viện Mỹ thuật vào tuần sau. Mong mọi người ủng hộ nhé! @[Trần Mạn Sinh]

Đã rất lâu rồi cô ấy không cập nhật mạng xã hội.

Từ khi mắc bệnh, hợp đồng bị hủy, mọi hoạt động bị đình chỉ, ai cũng biết cô ấy đã phải cắt bỏ chân vì căn bệnh quái ác. Mọi người lo lắng, sợ rằng cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này.

Nhưng giờ đây, cô ấy đã trở lại.

Dù chưa hoàn toàn thích ứng với chân giả, dù chỉ là đứng yên để chụp ảnh, cô ấy vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Nhưng Trần Tịch cười rất tươi.

Dù gầy hơn trước rất nhiều, nhưng thần thái vẫn mạnh mẽ, phong thái vẫn chuyên nghiệp.

Bức ảnh đẹp đến nao lòng.

Phần bình luận tràn ngập những lời xúc động:

“Trần Tịch, chào mừng cậu trở lại!”

“Chiếc chân giả này đẹp quá! Không dám tưởng tượng lúc sải bước trên sàn diễn sẽ lộng lẫy thế nào!”

“ Tôi không biết tại sao mình lại khóc … Các bạn thật sự là những cô gái dũng cảm.”

Bài đăng nhanh chóng leo lên top 1 hot search.

Số lượt chia sẻ và bình luận tăng chóng mặt, thậm chí nhiều kênh truyền thông lớn cũng để lại lời khen ngợi.

Điều xảy ra tiếp theo, cả tôi và Trần Tịch đều không ngờ đến.

Tôi nhận được lời mời phỏng vấn từ một tờ báo lớn. Họ muốn tìm hiểu về quá khứ của tôi, lý do tôi chọn thiết kế một sản phẩm ý nghĩa như vậy, và cách nó có thể giúp đỡ nhiều người hơn nữa.

Trần Tịch nhận được lời mời chụp ảnh bìa cho tạp chí danh tiếng trong nước số tháng Chín. Cô ấy sẽ là người mẫu đầu tiên sử dụng chân giả xuất hiện trên bìa tạp chí.

Ở một khía cạnh nào đó, chính cơ hội này đã giúp cuộc đời chúng tôi khởi động lại.

Không còn ai nhắc đến Thẩm Thời Thần và Mạnh Văn Thanh. Nếu có nhắc đến, cũng chỉ toàn là những lời chỉ trích.

“Một tên đàn ông tệ bạc, một kẻ theo đuôi mù quáng, cùng nhau bắt nạt một cô gái yếu đuối, thật chẳng ra gì.”

Dù Mạnh Văn Thanh chưa từng lên tiếng, nhưng việc anh ta thích Thành Mạn Mạn là điều ai cũng nhìn thấy.

Trên Weibo, mọi người gọi anh ta là kẻ đáng khinh.

“Thành Mạn Mạn không sai, Trần Mạn Sinh cũng không sai, sai là ở những kẻ ngu ngốc này.”

“Còn dám coi thường Trần Mạn Sinh à? Nếu là anh, chắc đã khóc không ngừng rồi. Cười vào mặt đại nữ chủ Trần Mạn Sinh của chúng tôi à, anh có xứng không?”

Mạnh Văn Thanh tức đến mức giận dỗi không lên mạng mấy ngày, nhưng rồi lại bị người ta bắt gặp ngoài phố.

Mất mặt đến mức đến giờ vẫn chưa dám đăng bài gì mới.

---

Vé tham dự buổi triển lãm đã sớm được bán hết.

Khi tôi đến nơi, liền thấy Mạnh Văn Thanh bị nhân viên an ninh và tình nguyện viên ngăn lại ngoài cửa. Đường đường một cậu ấm nhà giàu, chưa từng chịu uất ức thế này, giận quá hoá cười, ném tấm vé trong tay xuống rồi hỏi:

“ Tôi có vé, dựa vào đâu mà không cho tôi vào?”

Tình nguyện viên bình tĩnh đáp:

“Chúng tôi không thể để bất kỳ ai có khả năng gây tổn hại đến tác phẩm xuất hiện trong triển lãm. Ai biết anh có tức giận mà phá hoại tác phẩm của tiểu thư Trần không?”

Mạnh Văn Thanh đeo kính râm, nghe nói mắt hắn bầm tím do bị ai đó đánh trên phố.

Hắn cười lạnh: “Trần Mạn Sinh? Cô ta cũng xứng?”

Tôi vốn định làm ngơ, nhưng khi nghe câu đó, tôi lập tức dừng bước.

Đó là thái độ khinh miệt mà tôi đã quá quen thuộc.

Nhớ lại bữa tiệc mừng tại biệt thự của Thẩm Thời Thần, Mạnh Văn Thanh cũng từng dùng giọng điệu tương tự để nói một câu:

“Nếu Mạn Mạn biết, cậu lại đem tình cảm dành cho cô ấy đặt lên một kẻ tàn tật, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

Một kẻ tàn tật – anh ta gọi tôi như thế.

Tôi quay người, sải vài bước đến trước mặt anh ta, rồi giáng một cái tát thẳng vào mặt anh ta.

Mạnh Văn Thanh ngẩn ra, sắc mặt dần tối sầm.

Bầu không khí trở nên u ám đến kỳ lạ.

Tôi chỉ đứng trước mặt anh ta, bình thản nói:

“Anh có biết vì sao Thành Mạn Mạn lại tự sát không? Không chỉ vì cuộc đời thi đấu của cô ấy chấm dứt, mà còn vì sự kỳ thị vây quanh.”

“Những kẻ như anh, chưa từng thực sự tôn trọng chúng tôi.”

“Cái c.h.ế.t của cô ấy, ở một mức độ nào đó, anh không thể chối bỏ trách nhiệm.”

Sắc mặt Mạnh Văn Thanh tái nhợt, cả tay cũng run rẩy.

Chính khoảnh khắc này, anh ta mới nhận ra lỗi lầm của mình.

Loại người như anh ta, mới thực sự là kẻ gián tiếp gây ra bi kịch.

Nỗi ân hận và dày vò muộn màng siết chặt lấy Mạnh Văn Thanh, đến mức gần như nghẹt thở.

Tôi xoay người rời đi, nhưng anh ta vẫn đứng bất động tại chỗ.

Bất chợt, Mạnh Văn Thanh gọi tên tôi, giọng khàn đi:

“Xin lỗi.”

“Nếu Mạn Mạn có thể gặp cô sớm hơn, thay vì gặp loại ngốc như tôi, thì tốt biết mấy.”

---

Buổi triển lãm thành công ngoài mong đợi, chiếc chân giả tôi đặt tên là “Quỳ” trở thành tâm điểm chú ý.

Những người trước đây không mấy quen biết cũng nhiệt tình bình chọn tác phẩm của tôi là xuất sắc nhất.

Trong phần giới thiệu ý tưởng thiết kế, mọi người đều lắng nghe chăm chú.

Thỉnh thoảng, có người đặt câu hỏi.

Vì không gian triển lãm có hạn, mà lượng khách tham quan lại quá đông, ban tổ chức đã mở thêm hình thức phát sóng trực tuyến.

Sau buổi triển lãm, tôi lại bận rộn ký tặng cho mọi người.

Một cô bé chừng mười mấy tuổi nắm tay mẹ, rụt rè nhìn tôi.

Ánh mắt cô bé ánh lên sự tò mò, dường như rất hứng thú với chiếc chân giả tôi đang mang.

Tôi chủ động bước đến.

Cô bé im lặng nhìn tôi, nhưng không nói gì.

Dùng ngôn ngữ ký hiệu, tôi chậm rãi diễn tả một câu. Tôi thường xuyên l. à.m t.ì.n.h nguyện viên tại các trường giáo dục đặc biệt, nên có thể hiểu cơ bản ngôn ngữ của người câm điếc.

“Chị, những người như chúng ta … sau này có thể hạnh phúc không?”

Những người như chúng ta, từng bị cuộc sống vứt bỏ, từng chịu bất hạnh và kỳ thị, liệu sau này có thể hạnh phúc không?

Tôi vươn tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô bé, rồi kiên định gật đầu.

“Chắc chắn sẽ!”

Bởi vì em là một đứa trẻ ngoan.

Bởi vì chúng ta đều đang cố gắng hết mình để sống tiếp.

Giữa đám đông, tôi chợt ngẩng đầu lên và nhìn thấy Thẩm Thời Thần ở phía xa.

Hắn tựa lưng vào tường, cả người chìm trong bóng tối. Nghe nói dạo gần đây hắn lại lao vào những cuộc đua xe điên cuồng. Đôi khi nửa đêm tôi nhận được cuộc gọi nhỡ từ hắn, nhưng tôi không quan tâm.

Sự thờ ơ chính là cách nhẫn nhịn lớn nhất đối với hắn.

Thẩm Thời Thần luôn nghĩ rằng hắn vẫn còn cơ hội níu kéo tôi.

Cho đến khoảnh khắc này, khi hắn nhìn thấy tôi giữa tiếng cười nói xôn xao.

Nhìn thấy tôi mỉm cười, động viên một đứa trẻ nhút nhát.

Hắn mới chợt nhận ra.

Cô gái từng đứng dưới ánh mặt trời buổi trưa, lo lắng bước đến hỏi hắn có cần giúp đỡ không, đã không còn quay đầu lại nữa.

Dù hắn có say rượu, có lao mình vào những cuộc đua xe nguy hiểm, hay thậm chí có mất mạng trên đường đua nào đó, cô cũng sẽ không bận lòng thêm một chút nào.

Thẩm Thời Thần đưa tay che mắt, nước mắt chảy qua kẽ hở giữa những ngón tay, thấm vào hình xăm trên mu bàn tay.

Còn tôi, ánh mắt đã rời khỏi hắn, hướng về phía cửa sổ phía sau.

Ngoài kia bầu trời vẫn xanh thẳm, thời gian vẫn rộng lớn, còn biết bao điều đáng để tôi chờ đợi và nỗ lực.

Thẩm Thời Thần, cuối cùng cũng chỉ là một cơn gió thoảng qua.

Còn tương lai, vẫn đang chờ tôi phía trước.

Hoàn~

HẠNH PHÚC ĐÔI KHI LÀ HỌC CÁCH BUÔNG BỎ

Chương 4

Chương trước
Chương sau