Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full Cập Nhật - Linh Dị

Chương 152

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi ngẩng đầu nhìn, chỗ tôi nằm trước đó đã bị đào sập, giấy vàng bay đầy đất, vậy thì tôi nằm âm như vậy, còn tính không nhỉ?

Chắc là vẫn được đi, chỗ này sâu hơn, sẽ càng gần hơn với những thứ ở sâu dưới lòng đất.

Thế là tôi nhặt giấy vàng trải ra đất, mặc nguyên quần áo nằm xuống, hai tay đặt trên bụng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hai cô gái tâm thần lại bắt đầu thậm thụt thì thầm với nhau ở một bên.

"Cậu nhóc này đang làm gì vậy?"

Kiều Mặc Vũ: "Nhiều giấy vàng như vậy, chắc là đến cúng tế, hừm, tôi cứ cảm thấy cảnh này có chút quen mắt."

Lục Linh Châu đưa tay chỉ vào đầu.

"Có thể là người lớn trong nhà qua đời, cậu ta không chấp nhận được hiện thực, nên chỗ này hơi có chút vấn đề, đừng để ý đến cậu ta."

"Túm lại là cậu đã tìm thấy mộ chưa, tranh thủ thời gian làm việc đi, ngày mai là thứ Hai, chúng ta phải bay về, không phải buổi chiều cậu còn có tiết học sao?"

"Gấp gì chứ! Tôi có thể nhờ Lâu Thiến Thiến điểm danh hộ, chuyện của sinh viên đại học, cậu không hiểu đâu, đừng quản nhiều."

Kiều Mặc Vũ lấy ra một cái la bàn, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn lên nhìn xuống.

"Lần này không sai đâu, từ đây đào xuống hai mét, sau đó rẽ về phía Tây."

Nói xong, cô ấy đi tới, nhẹ nhàng đá tôi một cái.

"Anh bạn nhỏ, phiền cậu tránh ra một chút."

Tôi mặt lạnh tanh.

"Đừng chạm vào tôi, tôi không thể động đậy."

"Với lại, đừng gọi tôi là trẻ con, hai người nhìn cũng không lớn lắm đâu."

Nói xong câu lạnh lùng này, tôi nhắm mắt lại, cố gắng ép sát người xuống đất.

Tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo như măng mọc sau mưa, thăm dò xuyên qua lớp giấy vàng dưới thân, trồi lên khỏi mặt đất.

Đây là một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Ban đầu cơ thể tôi như ngâm trong nước đá, nhưng sau cái lạnh thấu xương, tứ chi bách hài lại dần dần nóng lên.

Tôi cảm thấy lớp đất dưới thân dường như có sinh mệnh, khẽ rung động, cố gắng truyền đạt một ý niệm cho tôi.

Rốt cuộc là gì, nó muốn nói cho tôi biết điều gì?

Trong đầu tôi thoáng hiện lên những ghi chép trong cuốn sổ.

Khi nằm âm, nếu gặp phải thứ gì đó dưới lòng đất, thường sẽ có hai trạng thái.

Loại thứ nhất, đối phương không muốn giao tiếp với bạn, trực tiếp dùng sát khí tấn công bạn, buộc bạn rời khỏi nơi này. Tà sát nhập thân, nếu không cẩn thận, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Những gì bố tôi trải qua ngày hôm qua, hẳn là tình huống này, nên trên người ông mới có nhiều tử khí như vậy.

Loại thứ hai, chính là như tôi bây giờ: Đối phương chịu giao tiếp với bạn.

Dù là thiện niệm hay ác ý, ít nhất, đối phương chịu đưa ra điều kiện, có thể đàm phán, thì nằm âm mới có hy vọng thành công.

Nghĩ đến đây, tôi tập trung toàn bộ tinh thần, ép sát người hơn.

Ngay lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy mình bị nhấc bổng lên.

Tôi mở mắt ra nhìn, hai người thần kinh kia, một người ôm đầu, một người nâng chân, đang nhấc tôi lên khỏi mặt đất.

Mối liên kết đó lập tức bị cắt đứt.

Tôi giận dữ: "Buông tôi ra!"

Kiều Mặc Vũ ôm chân tôi, đứng yên không nhúc nhích.

Lục Linh Châu nghe thấy câu này, lại lập tức buông tay.

Nhưng chân tôi vẫn còn trong tay Kiều Mặc Vũ...

Theo định luật vật lý về lực hút Trái đất, tôi ngã ngửa ra sau, đầu đập mạnh xuống đất.

Kiều Mặc Vũ giật mình, lúc này mới vội vàng buông chân tôi ra, chân tôi lại một lần nữa theo định luật này mà đập xuống đất.

May mắn là đất mềm, trên đất cũng không có đá.

Tôi bị dập 2 cú đến hoa mắt chóng mặt, tuy không bị thương ngoài da, nhưng tôi cảm thấy chấn động não là không tránh khỏi.

Tôi tức giận ôm đầu, đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Linh Châu một cách hung dữ.

"Cô điên à, cô cố ý buông tay đúng không?"

Lục Linh Châu ngơ ngác: "À, không phải cậu bảo tôi buông tay sao?"

Tôi nhất thời nghẹn lời, lại quay sang mắng Kiều Mặc Vũ.

"Vậy còn cô, tại sao cô không buông?"

Kiều Mặc Vũ mặt không cảm xúc.

"Cậu bảo tôi buông là tôi phải buông à? Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời cậu?"

Không nói thì thôi, càng nói càng tức hơn.

Tôi nắm chặt nắm đấm, dúi dúi về phía hai người.

"Cút đi, đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ!"

Hai người nhìn nhau.

Kiều Mặc Vũ nói ngắn gọn: " Tôi đào hố, cậu xử lý cậu ta!"

Nói rồi, cô ấy vung xẻng Lạc Dương, Lục Linh Châu đứng bên cạnh dang hai tay, như hổ đói vồ lấy tôi.

Tôi thực sự tức giận rồi.

Bố tôi vẫn đang chờ tôi cứu mạng, mà hai kẻ thần kinh này lại cứ hết lần này đến lần khác cắt ngang việc tôi nằm âm.

Trong tình thế cấp bách, dù đối phương là phụ nữ, tôi cũng chỉ có thể đánh trước rồi tính sau.

Tôi hét lớn một tiếng, đ.ấ.m một cú về phía Lục Linh Châu.

Trong mắt Lục Linh Châu lóe lên một tia phấn khích, cô ấy xòe năm ngón tay, bao lấy nắm đ.ấ.m của tôi, sau đó dùng sức xoắn một cái.

Tôi cảm thấy một lực mạnh truyền đến, cánh tay tôi gần như đứt lìa.

Tôi gào lên một tiếng đau đớn phẫn nộ, đá một cú về phía cô ấy.

Không ngờ, lần này vẫn bị đối phương dễ dàng đỡ được.

Sớm đã nghe nói, một số người bị bệnh tâm thần, sức lực sẽ khác thường, không ngờ lại bị tôi gặp phải.

Dù tôi có đ.ấ.m đá thế nào, Lục Linh Châu đều có thể dễ dàng tránh né, sau đó dùng ánh mắt phấn khích và sức mạnh gấp mấy lần trả lại cho tôi.

Tôi đánh đến kiệt sức, dần dần tuyệt vọng.

Tôi hoàn toàn không phải đối thủ của người phụ nữ điên này.

Kiều Mặc Vũ ở bên cạnh vung xẻng Lạc Dương, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại một cái bóng mờ, mỗi khi tôi hét lên rồi tung chiêu, đất cát lại b.ắ.n vào miệng tôi.

"Phì, phì!"

Tôi ăn đầy miệng đất, trong lòng vừa ấm ức, vừa dâng lên một nỗi tức giận vì sự vô dụng của mình.

Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full Cập Nhật - Linh Dị

Chương 152