Trời bất công, tại sao trong thời khắc quan trọng như vậy, tôi lại phải gặp hai kẻ thần kinh, bố tôi phải làm sao đây?
"Á à, cậu còn dám phì tôi!"
Lục Linh Châu tung một cú đá, chắc là đã dùng toàn lực, lưng tôi đập vào tường đất như có thể dính lên đó. Tôi ôm bụng, từ từ trượt ngồi xuống đất.
Thực sự không còn sức để đứng dậy nữa, nỗi buồn từ tận sâu đáy lòng trào dâng, tôi ôm mặt khóc òa lên.
"Huhuhu hức huhuhu~"
Lục Linh Châu luống cuống tay chân.
"Cậu làm gì vậy! Đánh nhau thôi mà, đừng có mà thua rồi giở trò ăn vạ!"
Nghĩ đến bố tôi, tôi vùi đầu vào đầu gối, càng khóc to hơn.
Suốt cả ngày hôm nay, tôi vừa lo lắng cho tình trạng của bố, vừa sợ hãi những điều mơ hồ mà mình phải đối mặt.
Tôi không biết sau này phải làm sao, cũng không biết tương lai sẽ thế nào.
Có phải tôi sẽ giống bố, miệng nôn ra khí đen rồi c.h.ế.t không? Hoặc cũng có thể tôi sẽ may mắn sống sót, nhưng sẽ bị thương rất nặng. Tôi từng đọc trong sách ghi chép, có những người " nằm âm" bị rút sinh khí, chỉ trong một ngày có thể già đi mấy chục tuổi.
Không biết rốt cuộc sẽ có tai ương khủng khiếp nào giáng xuống đầu tôi.
Tôi đã lo lắng cả ngày, sợi dây trong đầu luôn căng như dây đàn. Bây giờ trong cơn tuyệt vọng, tôi thả lỏng bản thân, khóc một cái là không dừng lại được nữa.
Tôi vùi mặt khóc nức nở, không biết đã khóc bao lâu, hai chị em tâm thần kia không bị tôi cản trở nữa, hình như đã đi rồi, xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
Có gió thổi qua đáy thung lũng, mang theo hơi thở mát lạnh của cỏ cây từ trên cao xuống.
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn của tôi phần lớn đã trôi đi cùng nước mắt. Tôi bình ổn lại cảm xúc, thu dọn lại giấy vàng, chuẩn bị tiếp tục " nằm âm".
Vừa nằm xuống, một xẻng đất lại đổ ụp lên đầu tôi.
Tôi mở mắt ra, Lục Linh Châu hưng phấn chui ra từ một cái lỗ trên bức tường bên cạnh.
"Đào thông rồi à? Cậu có chắc chắn là ở đây không?"
"Đù má trời đất thánh thần ơi!"
Nhìn thấy mặt tôi, Lục Linh Châu cực kỳ sốc, không thể tin nổi, không thể tưởng tượng được.
"Sao cậu lại ở trong mộ?"
Kiều Mặc Vũ: "Cậu bị điên à, cái cổ mộ thời Thanh này, cậu còn có người quen nữa sao?"
Vừa nói, cô ấy cũng thò đầu ra theo, hai cái đầu chen chúc trong một cái lỗ, bốn con mắt mở to tròn xoe.
"Mẹ kiếp! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, sao chúng ta lại đào trở lại đây!"
Hai người nghiêng mình chui ra khỏi lỗ, Kiều Mặc Vũ hai mắt dán chặt vào la bàn trong tay, đi vòng quanh đáy hố hết lần này đến lần khác, miệng lẩm bẩm:
"Tham Lang hàm châu quang trụy xứ, địa mạch kết huyệt trấn tiềm long."
Vừa lẩm bẩm, cô ấy vừa bóp ngón tay, cuối cùng ủ rũ ngồi xổm xuống.
"Sao lại thế này?"
"Rõ ràng là ở đây mà."
Lục Linh Châu cười khẩy.
"Đồ vô dụng! La bàn của cậu có phải là mua trên Pinduoduo không? Tôi đã nói với cậu rồi, đừng ham rẻ mà mua đồ trên đó nữa."
"Cậu thì biết cái chó gì mà nói!"
Kiều Mặc Vũ dùng ngón tay vạch vài đường trên mặt đất, vẻ mặt kiên định.
"Làm lại lần nữa, lần này mà sai nữa, tôi đổi theo họ cậu!"
Lục Linh Châu: "Ai thèm đưa cậu vào gia phả, cậu đưa tôi ba trăm là được."
Kiều Mặc Vũ dứt khoát từ chối: "Không được!"
Lục Linh Châu: "Thế thì ba mươi."
Hai người mặc cả một hồi, cuối cùng đánh cược năm đồng, rồi lại đào lỗ đi tiếp.
Tôi thở dài, cơ thể dần thả lỏng.
Lần bắt đầu "giao tiếp" này mất rất lâu.
Tôi cảm thấy tinh thần lực bị tiêu hao cực độ, ngay cả thái dương cũng bắt đầu âm ỉ đau.
Cuối cùng, khi tôi không thể chịu đựng được nữa mà muốn bỏ cuộc, tứ chi lại bắt đầu nóng ran.
Cái cảm giác quen thuộc đó lại đến.
Đúng vậy, một đống đất lớn lại từ trên trời rơi xuống.
Hai chị em tâm thần chui ra từ cái lỗ trên bức tường bên cạnh.
Lục Linh Châu nghiến răng ken két: "Xúi quẩy, sao lại là cậu nữa!"
Kiều Mặc Vũ suy sụp: "Không thể nào, sao có thể như vậy được!"
Cô ấy ném mạnh la bàn xuống đất, rồi nhanh chóng nhặt lên, tự an ủi:
"Đã thua năm đồng rồi, không thể mất thêm ba mươi tám đồng tám hào nữa."
Kiều Mặc Vũ đi vài vòng quanh cái hố, ngồi xổm xuống đất, bốc một nắm đất lên, đưa lên mũi ngửi kỹ, còn lấy một ít cho vào miệng.
Một lát sau, vẻ mặt cô ấy dần trở nên nghiêm túc.
"Chủ quan rồi, đây lại là một huyệt "Tiềm Long" cấp cao nhất."
Lục Linh Châu: "Huyệt Tiềm Long?"
Kiều Mặc Vũ gật đầu.
"Tiềm Long ẩn lân cửu uyên hạ, thiên địa bế khí thế nan tầm."
"Cậu còn nhớ cái mộ mà chúng ta đào ở Anh không?"
Mộ ma, còn gọi là Ẩn Trủng, được ẩn giấu bằng Kỳ Môn Độn Giáp, bình thường không thể phát hiện ra, chỉ vào ngày rằm hàng tháng, khi âm khí nặng nhất mới lộ dấu vết.
Huyệt Tiềm Long này còn khó tìm hơn Ẩn Trủng, long mạch ẩn sâu trong nơi âm hàn, trên mặt đất không có bia không có đá, không có bất kỳ dấu hiệu nổi bật nào, phải dùng huyết nhử mới có thể câu ra được.
"Huyết nhử là người sống mang huyết mạch đặc biệt, ngũ hành thuộc Thủy, mệnh cách song khuyết, để huyết nhử nằm ngửa trên đất, da thịt tiếp xúc tối đa với mặt đất, lấy sinh khí làm dây, huyết mạch làm móc, dẫn Tiềm Long hiện hình."
Vừa nói, Kiều Mặc Vũ vừa thở dài thườn thượt.
"Mệnh cách song khuyết, một khuyết thân, hai khuyết duyên."
"Người làm huyết nhử, gia truyền mệnh cứng khắc vợ, chưa đến hai mươi tuổi nhất định mẹ chết, cho dù không chết, nhà họ chắc chắn có đặt trận pháp âm tà gì đó, khiến phụ nữ trong nhà đoản mệnh."
"Tiềm Long, huyết nhử, đều là những thứ trong truyền thuyết, đi đâu mà tìm đây?"
Kiều Mặc Vũ xòe hai tay.
"Hết hi vọng rồi, công cốc rồi, dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta về thôi."
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.