Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full Cập Nhật - Linh Dị

Chương 178: Chồng sắp cưới mất tích 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Cháu trai, bà đố con, con nói cho Kiều đại sư nghe lịch sử và nguồn gốc của làng mình đi."

Giang Hạo Ngôn thành thật lắc đầu.

"Con lớn lên ở thành phố Nam Giang, không mấy khi về làng, con không biết ạ."

Bà Giang chửi ầm lên.

"Vậy con làm được cái gì? Lịch sử làng mình cũng không biết?"

Chửi một hồi, cũng chưa nhắc đến chuyện bì xí, tôi đành phải ra mặt khuyên.

"Thôi thôi, đợi về rồi dạy dỗ cậu ta tử tế sau."

***

Đường phố không dài, rất nhanh đã thấy cửa hàng ở cuối đường.

Đó là một tiệm cầm đồ, mặt tiền xiêu vẹo, trên đỉnh có vài cột đá đổ nát, trước cửa có một con rùa đá, cõng một tấm bia đá, trên đó viết một chữ "Đương" phồn thể.

Tôi dừng lại ở cửa, ra hiệu cho mấy người phía sau.

"Chính là ở đây."

"Mấy người đợi ở ngoài, hỗ trợ lẫn nhau, tôi trước..."

Lời còn chưa dứt, chị họ đột nhiên dùng sức đạp hai chân, cơ thể như con cá lội, đột ngột chui vào cái lỗ tối đen.

"Chị họ!"

Lăng Linh kinh hô một tiếng, vội vàng theo vào.

"Ây da, mấy người đừng động lung tung đồ bên trong đó!"

Bà Giang cũng đuổi theo vào trong lỗ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi định thần lại, chỉ còn tôi và Giang Hạo Ngôn đứng ở cửa.

Hai đứa nhìn nhau trân trân.

Tôi tức sôi máu.

"Sao lại không nghe lời chỉ huy gì cả!"

Giang Hạo Ngôn lập tức bày tỏ lòng trung thành.

"Bà nội tôi lớn tuổi rồi, đầu óc không minh mẫn, Kiều Mặc Vũ, tôi nghe lời cậu hết mà."

"Vậy bây giờ chúng ta..."

Lời vừa dứt, từ đằng xa, chợt vang lên một tiếng "cộp" nặng nề.

Tiếng động này giống như tiếng đồ sứ bị vỡ, vốn dĩ phải rất trong trẻo, nhưng vì ở dưới nước, bị dòng nước làm chậm lại, lại có thêm vài phần nặng nề.

Tôi và Giang Hạo Ngôn nhanh chóng quay đầu.

Phía trước bên phải tiệm cầm đồ, cũng là một cửa hàng bị đổ sập, tấm bia đá trên lưng con Bì Xí bằng đá ở cửa chỉ còn lại một nửa, phủ đầy rêu xanh, không thể nhận ra chữ viết trên đó.

Hai bên cột đá đổ nát, chống đỡ một cái lỗ đen ngòm.

Tiếng động phát ra từ đó.

Tôi ấn vai Giang Hạo Ngôn, đẩy cậu ta về phía cửa tiệm cầm đồ.

"Cậu vào trong trước, trông chừng bà nội và mọi người."

" Tôi qua đó xem sao."

Cái lỗ này bị đè bẹp, chỉ còn cao khoảng bốn mươi đến năm mươi centimet, tôi gần như áp sát mặt đất mới có thể chui vào.

Bên trong tối đen như mực, chỉ có một vệt sáng nhỏ từ đèn pin chiếu ra là có thể miễn cưỡng nhìn thấy. Không hiểu sao, nước ở đây đặc biệt đục, giống như có một lớp sương mù trên mặt kính lặn, dù có ánh sáng cũng không nhìn rõ.

Tôi từ từ mò mẫm, quét mắt một vòng.

Căn nhà này trước đây chắc hẳn là một tiệm thuốc bắc.

Dựa vào tường là rất nhiều tủ gỗ, các ngăn tủ rất lớn, hình chữ nhật rộng khoảng bốn mươi đến năm mươi centimet, cao ba mươi centimet.

Không biết tủ được làm từ loại gỗ đặc biệt nào, dù mái nhà sập, tủ bị ép đến biến dạng, nhưng vẫn không bị mục nát, ngăn kéo gỗ cũng không rơi ra.

Tôi bơi đến cạnh một ngăn tủ có hình dạng còn khá nguyên vẹn, dùng sức kéo tay nắm, muốn mở ngăn kéo ra xem bên trong có gì.

Chỉ cần dùng một chút sức, ngăn kéo gỗ đã được kéo ra một đoạn, trơn tru đến khó tin.

Nhưng ngay sau đó, ngăn kéo lại bị kéo mạnh trở vào, mặt ngăn kéo va mạnh vào tấm chắn bên trong, phát ra tiếng "cộc" nặng nề.

Tôi ngẩn người một giây.

Phản ứng đầu tiên là mình đã lỏng tay, ngăn kéo này chắc có cơ chế đàn hồi nào đó.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy không ổn, thời cổ đại có cơ chế đàn hồi này sao, lực còn mạnh đến thế?

Tôi lại đưa tay kéo ngăn kéo.

Lần này, tôi dùng bảy, tám phần sức lực, từ từ kéo ra một khe hở.

Sức tay vừa lỏng một chút, tôi lại thấy ngăn kéo bị kéo trở vào một lần nữa.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Cứ như thể có thứ gì đó đang trốn trong ngăn kéo này.

Nó không muốn ra ngoài, đang đối đầu với tôi từ bên trong.

Tôi nghiến răng, đột ngột tăng thêm sức.

"Ra đây đi mày!"

Lần này, ngăn kéo bị tôi kéo ra nửa chừng.

Tôi cũng cuối cùng nhìn rõ thứ bên trong.

Tôi sợ đến trợn tròn mắt, bản năng buông tay.

Cho đến khi thứ bên trong phản ứng lại, kéo ngăn kéo trở vào, tôi vẫn đứng bất động tại chỗ, sau lưng nổi da gà.

Tôi là một người rất dũng cảm.

Trong ngăn kéo, dù có thủy quỷ, thủy hầu gì đó cũng không sao, xắn tay áo lên mà chiến đấu thôi.

Nhưng khi tôi mở ngăn kéo, tôi nhìn thấy một người.

Cũng giống như tôi, người đó đeo mặt nạ lặn hoàn chỉnh, mặc đồ lặn.

Lúc đó tôi đã ngớ người ra.

Ngoài chúng tôi ra, còn ai sẽ xuống thành cổ dưới nước, lại còn trốn ở cái nơi quỷ quái này?

Ngẩn người một lúc lâu, tôi mới hoàn hồn, lại đi kéo ngăn kéo.

"Ai đó!"

Người bên trong nắm chặt ngăn kéo không buông tay.

Hai người giằng co nhau, tôi một chân đạp lên tủ gỗ, cả thân trên ngửa ra sau, dùng hết sức bình sinh.

Lần này cuối cùng cũng kéo được.

Toàn bộ ngăn kéo bị tôi kéo ra, được dòng nước nâng đỡ, từ từ rơi xuống đất.

Người bên trong hai chân đạp mạnh lên, bất ngờ bật ra, tung một cú đ.ấ.m vào bụng tôi.

Cú này bất ngờ không kịp trở tay, tôi chỉ cảm thấy một lực va chạm nặng nề xuyên qua bộ đồ lặn đập mạnh vào dạ dày, suýt nữa khiến tôi nôn ra.

Cơ thể không tự chủ gập cong về phía sau, không khí trong phổi bị ép đau đớn, trước mắt lập tức nổ tung một vùng sao vàng.

Tôi vô thức cũng vung nắm đ.ấ.m phản công, đối phương hành động cực nhanh, nghiêng đầu, nắm đ.ấ.m của tôi chỉ lướt qua mép mặt nạ của hắn, chỉ khuấy động một vùng nước đục.

Hắn quay người lại đá tôi một cú nữa.

Tôi nhân cơ hội ôm lấy chân hắn, dùng khuỷu tay đập mạnh vào đầu gối hắn.

Các cậu theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé

Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full Cập Nhật - Linh Dị

Chương 178: Chồng sắp cưới mất tích 9