Nhưng dù nghĩ thế nào, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, mình sẽ bị người ta một đao g.i.ế.c c.h.ế.t ngay trong phòng như vậy.
Nàng từ nhỏ sinh ra trong hậu viện, tiếp xúc và học hỏi đều là những âm mưu quỷ kế. Dù là muốn hại c.h.ế.t ai, cũng cần dùng những biện pháp g.i.ế.c người không thấy máu, chứ có bao giờ gặp qua thủ đoạn dứt khoát, thô bạo, không thể nào phản kháng như vậy.
Nàng mất đi sự bình tĩnh, điềm tĩnh mà mình vẫn tự hào, chỉ muốn Cố Tích đi gọi người đến cứu nàng.
Trong phòng còn thắp một ngọn nến mỏng manh. Cố Kiểu Nguyệt ngã trên sàn nhà được ánh nến chiếu sáng, Cố Tích thì ở ngoài phòng, sau lưng là một mảng bóng tối nồng đậm.
Ánh nến xuyên qua khe cửa hé mở chiếu lên mặt Cố Tích, làm cho Cố Kiểu Nguyệt thấy rõ khuôn mặt của cậu – Cố Tích chỉ nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh như mặt nước lặng, không thấy nửa phần gợn sóng, cứ như thể người xuất hiện trước mặt hắn lúc này không phải là Cố Kiểu Nguyệt sắp chết, mà là một con cá trắm cỏ sau khi rời khỏi nước đang không ngừng quẫy đạp.
“Hộc, hộc hộc…” Cố Kiểu Nguyệt phát ra những âm thanh mà chính nàng cũng cảm thấy đáng sợ, cố gắng làm cho đứa em trai ngốc của mình sợ hãi hét lên chạy đi, như vậy là có thể gọi được nha hoàn đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.
Quả nhiên Cố Tích động đậy, nhưng hắn không bị dọa hét lên, cũng không chạy đi vội vã, mà lại hoàn toàn đẩy cửa phòng ra, bước qua ngưỡng cửa đi vào, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại.
Hắn dựa lưng vào ván cửa, đối với Cố Kiểu Nguyệt đang ngây người, mê mang trên sàn nhà, than một câu:
“Xem ra không cần ta ra tay.”
Trên xà nhà, Sở Ngôn trực tiếp ngây người.
Đây mà là một kẻ ngốc sao? Lừa ai vậy chứ!?
Lúc này, phấn thơm trong mắt Sở Ngôn cũng đã bị nước mắt sinh lý rửa trôi đi phần lớn. Nàng miễn cưỡng mở mắt, vì đau nhức và cảm giác có dị vật mà không ngừng chớp mắt, nhưng cũng cơ bản thấy rõ tình hình hiện tại bên dưới:
Cố Kiểu Nguyệt đã chết.
Nhát đao đó của Sở Ngôn làm nàng mất m.á.u không ngừng, mặc dù nàng đã liều mạng che lại vết thương, nhưng vẫn không thể tranh thủ được quá nhiều thời gian cho mình.
Trên mặt nàng vẫn còn giữ lại biểu cảm trước khi chết, đó là sự kinh ngạc và ngỡ ngàng gần như dữ tợn. Cũng không biết là kinh ngạc vì nhận ra mình đã sai lầm về Cố Tích, hay là không dám tin mình lại bỏ mạng ở đây.
Dù sao thì nàng cũng đã chết, trước khi c.h.ế.t có phát hiện ra bộ mặt thật của Cố Tích hay không, nghĩ đến cũng hoàn toàn không quan trọng.
Nhưng bộ mặt thật của Cố Tích đối với Sở Ngôn lại rất quan trọng.
Cho nên Sở Ngôn không lập tức rời đi, mà lại ngồi xổm trên xà nhà, nhìn thiếu niên nhỏ tuổi đó dựa lưng vào cửa phòng ngồi xuống, một tay đặt trên đầu gối cong lên, một tay giơ ra con d.a.o găm ngắn, đối với t.h.i t.h.ể của Cố Kiểu Nguyệt mở miệng nói: “Có chút đáng tiếc.”
Hắn đầy tiếc nuối mà nhìn về phía t.h.i t.h.ể của nha hoàn đã c.h.ế.t bên giường, nói: “Khó khăn lắm mới mua chuộc được nó, bảo nó ban đêm đừng đóng cửa, kết quả vẫn không thể tự tay g.i.ế.c ngươi.”
Sở Ngôn: “…”
Tốt, bây giờ thì nàng đã biết tại sao cửa phòng lại không chốt từ bên trong.
Nhưng thiếu niên này tuy không ngốc, nhưng hình như có chút điên.
Sở Ngôn là người xuyên không, từ trong lòng đã không thể xem Cố Kiểu Nguyệt là em gái. Hơn nữa, Cố Kiểu Nguyệt không c.h.ế.t thì sẽ uy h.i.ế.p đến tính mạng của nàng, cho nên g.i.ế.c người đối với Sở Ngôn không hề có gánh nặng.
Nhưng Cố Tích là người bản địa thực sự, lại hao tổn tâm cơ muốn tự tay g.i.ế.c chị gái mình, lúc này lại còn đối với t.h.i t.h.ể của chị gái mình bày ra một tư thế trò chuyện thân mật, đây là đang làm cái trò gì vậy?
Rất nhanh sau đó, Sở Ngôn đã biết được câu trả lời.
Bởi vì Cố Tích nói với t.h.i t.h.ể của Cố Kiểu Nguyệt: “Có một số lời nói vốn định nói với ngươi trước khi g.i.ế.c ngươi, bây giờ mới nói, cũng không biết ngươi có nghe thấy không.”
“Nếu ngươi không nghe thấy, Thanh minh năm sau, ta sẽ viết những lời này lên giấy đốt cho ngươi.”
Sở Ngôn nghĩ: có cần phải chấp nhất như vậy không …
Cố Tích tự mình quyết định, sau đó tiếp tục nói: “Thực ra hơn một năm trước, khi ngươi bảo di nương lấy mạng ta đi tranh sủng, để sinh thêm một đứa nữa, ta đã ‘tỉnh’ rồi.”