Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 115: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hoắc Ngập chưa nói gì hết, ngồi xuống bên cạnh cô, lấy bản nháp, bắt đầu giảng đề hình cho cô.

Tất cả lại về giống như trước đây, nhưng lại có chút bất đồng.

Lâm Kiều nhìn tay anh đang viết chữ, lực chú ý không tập trung được.

Tay anh rất đẹp, trắng nõn thon dài, nắm bút ở trong tay, cũng làm cho cây bút đẹp thêm vài phần, viết chữ cũng đẹp như mây trôi nước chảy.

Vậy anh có phải hay không … Cũng dùng bàn tay này, một tầng một tầng tẩm ướt đẫm khăn giấy.

Trong lòng Lâm Kiều giống như mắc một cây tăm, không thể xem nhẹ, sau một lúc lâu mới phát hiện âm thanh bên cạnh đã biến mất.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, Hoắc Ngập đang nhìn cô không nói gì, trong lòng cô hơi căng thẳng, theo bản năng thấy sợ hãi.

Hoắc Ngập nhìn cô một lát, thấp giọng hỏi: “Nghe không vào?”

Lâm Kiều cụp mắt, cam chịu.

Hoắc Ngập nhẹ nhàng cười, “ Tôi cũng không còn tâm trạng để giảng, chị cứ ngồi ở bên cạnh, lại còn phải giảng bài cho chị, thật sự rất khó đó, chị à.”

Lâm Kiều bị một tiếng chị của anh làm n.g.ự.c hơi căng thẳng, lúc anh gọi chị, luôn là hàm ở môi răng, thật sự quá mức mờ ám.

Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng ở trên mặt cô, chú ý tới lông mi hơi rung động của cô, cô gái nhỏ trắng như tuyết, hiển nhiên đang rất khẩn trương.

Anh nhìn cô trong chốc lát, hơi nghiêng đầu tới gần, Lâm Kiều cuống quít né tránh, môi mỏng của anh đến gần, suýt chút nữa là đυ.ng phải.

Hoắc Ngập ngừng tại chỗ, không hôn đến môi nhưng lại đυ.ng phải một hơi thở ngọt ngào ấm áp, mùi ngọt thanh, làm tim người khác ngứa ngáy.

Hoắc Ngập duỗi tay đỡ gáy cô, nhẹ giọng dụ dỗ, “Đừng sợ, nơi này không có học sinh trường chúng ta.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, không khí xung quanh càng thêm mờ ám.

“Đừng…” Lâm Kiều còn chưa nói xong, Hoắc Ngập đã hơi dùng sức, ấn đầu cô muốn hôn lên.

Cô vội vàng nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn của anh, khóe miệng lại cọ qua môi anh, đυ.ng phải mặt, làm n.g.ự.c cô nhảy càng thêm lợi hại.

Mày Hoắc Ngập hơi nhíu lại, đầu lưỡi dùng sức chống trên hàm răng, hô hấp hơi nặng, mặt mày đều là ý cười, “Chị đang quyến rũ tôi sao?”

Lâm Kiều nghe được giọng nói của anh, trầm thấp quá mức, đều có một loại ý vị khó nói ở bên trong, cô bị sợ không hề nhẹ, cũng không cố kỵ được nhiều như vậy, nghiêm túc mở miệng, “Hoắc Ngập, chúng ta thật sự không hợp.”Xung quanh yên tĩnh trong giây lát.

Hoắc Ngập nhìn lại, tay xoa gương mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v*, “Chị cũng chưa thử qua, làm sao lại biết chúng ta không hợp?”

“Chỉ là không hợp.” Lâm Kiều hơi nghiêng đầu tránh đi tay anh, nhấp môi dưới, trong mắt nghiêm túc, “ Tôi chỉ muốn học tập thật tốt, thi vào được một đại học tốt, không nghĩ đến việc yêu sớm.”

Hoắc Ngập nhìn cô không nói gì, vào lúc anh không cười, ánh mắt sẽ có chút lạnh nhạt, cho dù đeo kính, cũng không che giấu được.

Vốn dĩ cô tưởng là ảo giác, nhưng hiện tại xem ra đây mới là thật.

Lâm Kiều bắt đầu lo lắng, đáng lẽ ra cô nên uyển chuyển một chút, dù sao thì anh cũng không hề dịu dàng như cô nghĩ.

Nếu anh tức giận, chắc chắn cô sẽ không còn chỗ để đi?

Hoắc Ngập nhìn cô một lát, “Không phải là chị thích tôi sao, chỉ bởi vì tôi không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài, cho nên không còn thích?”

Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Cậu có cách làm nào tôi cũng không thể can thiệp, cũng không phải bởi vì tính cách của cậu ra sao, cậu tốt hay xấu, tôi không có quyền bày tỏ ý kiến trong đó, hành vi tư tưởng của chúng ta đã chú định không phải người thích hợp của nhau.” Cô nói xong dừng một chút, mở miệng càng nói thẳng ra, “Hơn nữa tiền đề của thích hợp là phải thích lẫn nhau, nếu cậu muốn yêu đương, có nhiều người thích cậu như vậy, cậu cũng không phải một hai chọn tôi.”

Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, thu tay về, cuối cùng hỏi lại một lần, “Chị đã suy xét rõ ràng rồi chứ, tôi sẽ không hỏi lại lần thứ hai?”

“ Tôi đã nghĩ rất rõ rồi, tôi cần phải chăm chỉ học tập.”

Dường như Hoắc Ngập cũng cảm thấy không còn thú vị, nhàn nhạt nói một câu, “Vậy quên đi.” Anh đứng dậy ngồi vào đối diện, hiển nhiên chả thấy sao cả.

Lâm Kiều hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng anh trong tưởng tượng của cô không giống nhau, nhưng bản thân kiêu ngạo vẫn phải có, không đến mức một hai phải miễn cưỡng.

Không khí lập tức đọng lại, tuy rằng so với vừa rồi làm cô thả lỏng rất nhiều, nhưng yên tĩnh lại thật sự áp lực.

Lâm Kiều im lặng trong chốc lát, duỗi tay khép sách bài tập lại, cất bút đi, “ Tôi về trước, cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm.”

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, không nói gì.

Lâm Kiều đối diện với tầm mắt của anh, trong lòng có phức tạp nói không nên lời, bên ngoài khoảng không là màu xanh thẳm, ám vào làm lòng người có chút hạ xuống.

Cô không mở miệng nói thêm gì nữa, đeo cặp sách lên, đi về phía cửa.

Cô ra khỏi cửa hàng liền ngoan ngoãn đi về phía trường học, ở trong tầm mắt nhìn qua cửa kính chậm rãi đi xa, biến thành một điểm nhỏ mơ hồ.

Hoắc Ngập cầm bút trong tay, nhìn ngoài cửa sổ như suy tư gì, một lát sau, màu sắc trong mắt anh hơi nhạt đi, tùy ý ném bút sang một bên.

Bút rơi ở trên bàn, lăn vài cái, “Lạch cạch” một tiếng rồi dừng lại, làm cho xung quanh càng yên tĩnh.

Lâm Kiều trở lại phòng học, tiết tự học buổi tối đã sớm bắt đầu, trong phòng học có người nhỏ nhẹ nói chuyện, còn có người cúi người trộm chơi điện thoại, nhưng đại đa số đều đang làm bài tập.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 115: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!