Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 116: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều đi vào từ cửa trước, mấy bạn nữ hôm buổi chiều đều nhìn lại, đặc biệt là Lý Kỳ Kỳ, trong mắt đều là ý ‘ vậy mà cậu lại gạt tớ’.

Lâm Kiều ngồi xuống cất cặp sách, Lý Kỳ Kỳ lập tức đi kéo tay cô, đến gần bên tai nói nhỏ, “Cậu còn gạt tớ, cậu cùng lớp trưởng khi nào đã tốt vậy, còn hẹn hò đến tiết tự học buổi tối cũng không quay về!”

Lâm Kiều nhìn vẻ mặt của cô ấy ‘ vậy mà tớ không phải là người đầu tiên biết được ’, nhịn không được mà cười, “Người giúp đỡ tớ có thể được đi học tiếp là chú Hoắc, chính là ba của Hoắc Ngập, tớ cùng cậu ấy không hề yêu đương, vừa rồi gọi tớ, chỉ là muốn nói với tớ về việc chú Hoắc nhắc nhở mà thôi.”

Lý Kỳ Kỳ nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra, “Thì ra là thế, khó trách thứ sáu ngày hôm đó cậu lại lên xe nhà cậu ấy, hóa ra là nhà cậu ấy giúp đỡ cậu.” Cô ấy phản ứng lại, mới phát hiện mình có hơi lớn tiếng, vội vàng che miệng lại nhỏ giọng nói, “Cái này có cần phải giữ kín hay không?”

Lâm Kiều lắc đầu, “Không cần đâu, dù sao mọi người đều đã biết tình huống của nhà tớ, cũng không cần phải giấu diếm, nói ra so với việc mọi người đều cho rằng tớ với cậu ấy yêu đương còn tốt hơn, nếu mà truyền tới tai chú dì, chắc chắn họ sẽ tức giận.”

Lý Kỳ Kỳ cũng hiểu rõ tình cảnh của cô hẳn là rất khó, đâu giống với lớp trưởng, về sau đối tượng chắc chắn phải môn đăng hộ đối, nếu như Lâm Kiều thật sự yêu đương cùng Hoắc Ngập, ba mẹ Hoắc Ngập chắc chắn sẽ không đồng ý.

Dù sao cũng chỉ là quan hệ giúp đỡ, nếu thật sự muốn nói chuyện yêu, chắc là đến khả năng giúp đỡ cũng không có.

“Vậy cậu có cảm giác gì với cậu ấy hay không?” Lý Kỳ Kỳ tuy rằng biết hiện thực, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.

Tay Lâm Kiều đang lấy sách hơi dừng lại, im lặng một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lý Kỳ Kỳ mở vở trên bàn ra, mới chuẩn bị bắt đầu viết, một bên viết còn một bên lẩm nhẩm, “Ai, tớ còn chưa kịp vui mừng một hồi, không nghĩ tới cũng có lúc tớ nhìn nhầm, đôi mắt này chắc phải huấn luyện thêm.”

Lâm Kiều nhìn ra khoảng không ở bên ngoài, bóng đêm hạ xuống, rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn trong phòng học chiếu ra ngoài, bôi lên bóng đêm một dải sáng nhàn nhạt mơ hồ, đây mới là khoảng không học sinh nên thấy.

Đến tiết cuối cùng của tiết tự học buổi tối, Hoắc Ngập đều không hề quay về.

Lâm Kiều cũng có chút thất thần, đề bài đọc hai ba lần cũng không thông.

Cô lấy sách ngữ văn ra luyện tập, làm mấy bài, mới miễn cưỡng thu yên ổn lại tâm tư, có thể tĩnh tâm nghiêm túc học tập.

Ngày hôm sau đến phòng học, Hoắc Ngập đã tới, đang cười đùa cùng Lý Thiệp, chuyện xảy ra ngày hôm qua hiển nhiên không hề để trong lòng.

Lâm Kiều an tâm, đi về chỗ ngồi xuống, bắt đầu một ngày học tập.

Những ngày kế tiếp cũng đều tận lực tránh anh, không cần gặp, nên cũng không thường trở về Hoắc gia.

Thứ sáu tuần trước cô ngồi trên xe nhà Hoắc Ngập, rất nhiều người đều đã biết, đều đang suy đoán Tống Phục Hành chuyển đi, Hoắc Ngập đã yêu đương với cô.

Sau lại biết là Hoắc gia đã giúp đỡ cô đi học, bàn tán về việc yêu đương cũng chậm rãi mà qua.

Hàng ngày trôi qua bình tĩnh, mỗi ngày đều chỉ đi học tan học rồi làm bài tập, cuối tuần lại đi làm thêm, phong phú mà trôi nhanh, nghỉ hè qua đi chính là lớp 11.

Tới lớp 11, áp lực học tập càng lúc càng lớn.

Lâm Kiều mỗi ngày dậy sớm học thuộc từ đơn, học xong từ đơn lại đến lớp học, thời gian sắp xếp đầy ắp, giữa trưa trường học còn có buổi toạ đàm, tất cả lớp 11 đều phải đi nghe.

Lâm Kiều cơm nước xong, đến thư viện mượn tài liệu học tập, liền trực tiếp đến hội trường, còn chưa tới khu dạy học, bầu trời đã nổi lên mưa bụi.

Lâm Kiều ôm sách trong tay, bước nhanh chạy đến đại sảnh dưới lầu bên cạnh tránh mưa.

Bên cạnh còn có mấy nữ sinh ngồi trên ghế đá nói chuyện phiếm.

“Bây giờ lá gan của nữ sinh lớp 10 lớn thật đấy, đặc biệt là cái con bé hoa khôi gì đó của lớp 10, theo đuổi đàn anh lớp 11 không buông.”

“Người cậu nói là hội trưởng Hội học sinh Hoắc Ngập phải không, nói hàm súc như vậy làm gì, giờ đến nỗi kêu tên của cậu ấy nên ngại ngùng hả?”

Lâm Kiều xoa mưa bụi dính trên tài liệu, chợt nghe được tên Hoắc Ngập, vẫn còn hoảng hốt một chút.

Thời gian học tập trôi qua rất nhanh, thời kỳ lớp 10 giống như đã cách rất lâu rồi, có chút xa xôi.

Sau khi chia khoa, cô chọn khoa văn, Hoắc Ngập chọn khoa tự nhiên.

Tuy rằng cô và anh cũng không còn trò chuyện với nhau, nhưng thế cũng đúng, vì giữa họ cũng không còn chuyện gì để nói.

Bọn họ ở trong lớp cũng không có giao thoa gì, suốt thời gian nghỉ hè cô không phải đi làm thêm, thì cũng ngốc ở trong phòng học tập, dường như không ra khỏi cửa, cũng không thấy Hoắc Ngập được mấy lần, sau khi chia khoa lại càng như thế, xa cách theo lý thường hẳn là vậy.

Cô đang hoảng hốt, liền thấy phía trước đi tới một người.

Ánh mắt Lâm Kiều hơi dừng, chậm rãi thu hồi tầm mắt, Hoắc Ngập từ nơi xa đến gần, chân dài sải bước lên bậc thang đi qua bên người cô.

Lâm Kiều mơ hồ ngửi thấy được hương thơm tươi mát trên người anh, cô ôm tài liệu trong lòng ngực, hơi chớp mắt, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 116: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!