Phía trước cửa đã mở rộng, ở đây chỉ có một hộ, chắc là ở nơi này.
Lâm Kiều không nhìn thấy người đâu, ở cửa gọi một câu, “Hoắc Ngập.”
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, Bánh Trôi Nhỏ chạy tới, kêu với cô một tiếng.
“Bánh Trôi Nhỏ ~” Lâm Kiều cũng đã chắc chắn, bèn đi vào bên trong, liền thấy Hoắc Ngập ở trong phòng khách.
Anh thấy cô đi vào, quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, tùy tiện mặc xong quần áo, đi về hướng cô đứng.
Lâm Kiều nhìn thấy lưng rộng của anh, theo tuyến eo nhìn xuống, là hai chân thon dài, đường cong vô cùng rõ ràng, lực lượng mạnh mẽ nói không nên lời.
Ý thức trong lòng Lâm Kiều hơi luống cuống, anh còn chưa mặc xong quần áo, sao lại không đáp một tiếng…
Hoắc Ngập tùy ý mặc quần áo xong, xoay người đi về phía bên này.
Lâm Kiều theo bản năng lui về sau một bước, Hoắc Ngập đã duỗi tay đóng cửa phía sau cô lại, “Vào đi, muốn uống cái gì?”
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ, không nghe ra có bao nhiêu hoan nghênh.
Lâm Kiều đứng tại chỗ có chút cứng nhắc, “Không cần, tôi không khát.”
Hoắc Ngập nghe vậy cúi đầu nhìn lại, tầm mắt hơi đảo qua trên người cô.
Lâm Kiều bị anh nhìn mà có chút không được tự nhiên, anh bỗng nhiên mở miệng nói một câu, “Có muốn vào tắm qua không?”
Lâm Kiều sửng sốt, nhìn thoáng qua quần cùng giày, đều ướt đẫm.
Vừa rồi tuy rằng chạy nhanh, nhưng vẫn bị xối ướt, quần áo rộng thùng thình dán ở trên người, rất không thoải mái.
Nhưng ở chỗ này của anh tắm rửa lại càng kỳ quái, cô khẽ lắc đầu, “Không cần, tôi về tắm là được.”
Hoắc Ngập khẽ cười một tiếng, quay đầu đi cầm khăn lông trắng lau tóc, tư thái thanh thản.
Lâm Kiều hơi thả lỏng, cũng không định đi vào, liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế ngoài cửa chờ.
Trong phòng yên tĩnh một lát, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, làm bên trong càng thêm yên tĩnh.
Hoắc Ngập ngồi trên sô pha, cụp mắt lau tóc, lông mi cong dài rũ xuống, che lấp biểu tình trong mắt, không biết đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên, anh mở miệng nói một câu, “Nội y đều lộ ra hết rồi đấy chị.”
Lâm Kiều nghe anh nói mà tim khẩn trương, cuống quít cúi đầu nhìn về phía quần áo của mình, tuy rằng ướt không nhiều lắm, nhưng vẫn bị lộ ra.
Cô vội vàng duỗi tay ra chắn, trên mặt từng đợt nóng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Hoắc Ngập nhìn về phía cô, nhẹ cười, thấp giọng nói, “Phòng ở bên trong, tự mình vào tìm quần áo đổi đi.”
Lâm Kiều quẫn bách đến nói không nên lời, theo phương hướng anh nói, nhanh chóng chạy vào bên trong, vào phòng mở tủ quần áo ra, bên trong tất cả đều là quần áo của anh, căn bản không có quần áo của nữ…
Vậy nghĩa là chỉ có thể mặc quần áo của anh?Lâm Kiều nhìn một lát cũng không lấy, cứ trực tiếp mặc quần áo của anh không tốt lắm, cô che n.g.ự.c lại đứng yên thật lâu, hỏi vọng ra bên ngoài: “Cậu có quần áo khác không?”
Hoắc Ngập nghe vậy cũng không nói gì, đứng dậy đi về phía bên này, Lâm Kiều nghe thấy tiếng bước chân của anh, vội vàng cầm bộ quần áo che ở trước người.
Hoắc Ngập đi vào, tầm mắt cũng không thèm nhìn đến cô, tùy tiện cầm một cái áo thun trắng, “Không có đồ mới, chị tạm chấp nhận mặc đi, khi về thì trực tiếp vứt bỏ là được.”
Lâm Kiều nhận áo từ trong tay anh, “Có thể thêm một cái quần không?”
Hoắc Ngập nhìn sang, vẻ mặt hơi nghiền ngẫm, “Không phải chị đang cầm quần sao?”
Lâm Kiều cúi đầu nhìn lại, che ở trước n.g.ự.c chính xác là quần, cô khẽ gật đầu, “Được, cảm ơn.”
Hoắc Ngập đi ra ngoài, Lâm Kiều ôm quần áo, vào phòng vệ sinh thay.
Áo anh đưa cô quá lớn, mặc vào như đang mặc váy, quần cũng vừa dài vừa to, mặc vào là lại tụt xuống.
Khả năng không cẩn thận, coi như biểu diễn rơi quần.
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều kéo theo quần, về lại tủ quần áo tìm một cái dây lưng đeo vào, khá hơn nhiều, lại cuốn mấy tầng ống quần, tuy rằng nhìn chẳng ra gì cả, nhưng so với quần áo ướt trên người thì đã tốt hơn rất nhiều.
Lâm Kiều ôm quần áo của mình đi ra ngoài, vừa mở cửa, đã thấy Bánh Trôi Nhỏ ngồi xổm ngoài cửa nhìn cô.
Lâm Kiều duỗi tay sờ sờ nó, “Bánh Trôi ngoan ~”
“Meo ~”
Cô s* s**ng Bánh Trôi Nhỏ trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài, Hoắc Ngập đang trong phòng bếp.
Lâm Kiều cũng không có mặt mũi đi quấy rầy anh, buông quần áo trong tay, ra sô pha phòng khách ngồi xuống, mới phát hiện căn nhà này rất lớn, tuy rằng trong nhà không nhiều màu sắc lắm, nhưng lại đặc biệt có đẹp.
Chắc hẳn anh đã mua cả tầng này, hai căn đả thông, xung quanh tất cả đều là cửa kính sát đất, tầm nhìn rất tốt, nhìn ra ngoài chính là không trung.
Hiện tại mưa to tầm tã lại mang đến một loại cảm giác khác lạ, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi cũng vô cùng thoải mái.
Đoạn đường này, tầm nhìn này, cũng không phải là nơi người bình thường có thể mua nổi, Lâm Kiều nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, cũng đều là học sinh cấp ba, nhưng lại có chênh lệch làm cô không thể nghĩ tới.
Bánh Trôi Nhỏ theo lại đây, ghé vào bên chân cô, Lâm Kiều nhịn không được cười lên một tiếng, duỗi tay đi vuốt nó.
Hoắc Ngập từ phòng bếp đi ra, trời đã mưa đen xì, mưa bên ngoài vẫn không hề dừng.
Anh bưng hai bát mì, để một bát lên bàn, “Ăn mì đi.”
Lâm Kiều đứng dậy nhìn bát mì, Hoắc Ngập đã xoay người đi tới phòng ăn.