Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 123: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều dừng một chút, cũng đi theo anh tới bên bàn ăn, anh nấu mì rất tốt, nhìn rất ngon miệng, trình bày vô cùng phong phú.

Lâm Kiều ăn một miếng, nhịn không được nhìn về phía Hoắc Ngập, thế nhưng ăn lại khá ngon.

Hoắc Ngập lấy điều khiển từ xa trên bàn, mở TV trên tường nhà ăn, một bên xem báo tin tức bằng tiếng Anh, một bên ăn mì, không hề có ý muốn nói chuyện với cô.

Lâm Kiều lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, nghiêm túc cúi đầu ăn mì sợi.

Bánh Trôi Nhỏ thấy bọn họ đang ăn gì đó, lập tức chạy tới cọ chân cô, “Meo ô ~”

Lâm Kiều cảm giác cái bụng mềm mại đang cọ, nhịn không được cười lên một tiếng, ăn một miếng là lại quay ra nhìn nó, chơi vô cùng vui vẻ.

Chờ ăn mì xong, trời đã hoàn toàn tối đen, kim đồng hồ chỉ 7 giờ rưỡi.

Lâm Kiều lại ngồi thêm nửa giờ, nhịn không được mở miệng hỏi, “Có cần gọi điện hỏi xem anh Quan Chí bao giờ tới không?”

Hoắc Ngập mang tư thế thanh thản dựa vào sô pha, hoàn toàn không có ý muốn lấy điện thoại trên bàn, “Anh ta đón người xong rồi sẽ quay lại.”

Giọng điệu nhàn nhạt, làm Lâm Kiều không thể mở miệng nói gì thêm.

Cô nhìn tiết mục trên TV, lại qua thêm nửa giờ, Quan Chí vẫn chưa quay lại, đã 8 giờ rưỡi, quá muộn.

Lâm Kiều đang chuẩn bị đứng dậy, điện thoại trên bàn vang lên, Hoắc Ngập duỗi tay lấy điện thoại, nhận máy.

Hoắc Ngập nghe bên kia nói mấy câu, lên tiếng đáp, ngắt điện thoại nhìn về phía cô, “Máy bay tới trễ, Quan Chí vẫn còn ở bên đó, buổi tối không thể tới, chị cứ ở chỗ này ngủ đi.”

Lâm Kiều ngập ngừng, ôm quần áo đứng lên, “Vậy tôi sẽ gọi xe về trường.”

Hoắc Ngập cũng không hề để ý, hơi nhướng mày cười một cái, “Nơi này cách trường học khá xa, gọi xe quay về chắc hẳn sẽ mất không ít tiền, một ngày chị kiếm được bao nhiêu, sẽ đi gọi xe à?”

Lâm Kiều nghe được tiếng thịt đau, từ nơi này quay về khả năng sẽ bằng tiền cô đi làm thêm hai ngày.

Hoắc Ngập cũng không để ý đến cô, dựa vào sô pha tiếp tục xem TV, lời nói nhàn tản, “Đã khuya, chị vẫn không nên cố chấp làm gì.”

Lâm Kiều cắn chặt răng, “ Tôi vẫn nên quay về.”

Hoắc Ngập nghe vậy hơi nâng nhìn sang, liếc mắt đánh giá cô một cái, nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Không phải chị nghĩ sẽ ngủ cùng phòng với tôi chứ?”

Lâm Kiều hơi ôm chặt quần áo trong ngực.

Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt nhìn về phía TV, nói không chút để ý, “ Tôi đã có bạn gái, chị à, có phải chị suy nghĩ nhiều rồi hay không, còn tưởng rằng tôi muốn ngủ chị.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, mặt Lâm Kiều nóng rát, cô chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “ Tôi không phải có ý này, chỉ là cảm thấy như vậy sẽ không tốt lắm.”

“Ngày thường không phải đều ở nhà tôi sao?” Hoắc Ngập nói rồi đứng lên, hơi cúi đầu nhìn về phía cô, “Chị cứ như vậy là trong lòng có quỷ, chị có thật sự coi tôi là em trai không?”

Lâm Kiều trả lời vô cùng quyết đoán, “Có.”

“Vậy sao lại không được, chị gái em trai ở cùng một chỗ sẽ có vấn đề gì à? Đã trễ thế này, tôi lười phải đưa chị về, nếu trên đường chị gặp phải chuyện gì, ba sẽ trách tôi.”

Lâm Kiều không nói gì nữa, Hoắc Ngập nhường phòng cho cô, Bánh Trôi Nhỏ cũng theo vào theo, chui vào trong ổ nhỏ của mình, chuẩn bị ngủ.

Lâm Kiều đóng cửa lại khóa kỹ, lên giường ngủ.

Xác nhận được Hoắc Ngập đang yêu đương, cũng đã làm cô thả lỏng hơn nhiều, lúc trước thấy anh cùng bạn nữ sinh tinh nghịch kia, chắc hẳn là rất thích.

Lâm Kiều không còn băn khoăn nữa, một ngày làm thêm xong vốn dĩ đã mệt, nằm ở trên giường rất nhanh liền buồn ngủ, trong m.ô.n.g lung, phảng phất nghe được âm thanh gì đó.

Tiếng phụ nữ ho khan, rất nhẹ, không nghe kỹ căn bản không nghe thấy.

Cô mở mắt ra, trong phòng không có ai, cô cho rằng là ảo giác của mình, nhưng mới vừa nhắm mắt lại, âm thanh đó lại tới nữa, không biết là từ đâu phát ra.

Lâm Kiều buồn ngủ mất sạch, đứng dậy đi về hướng âm thanh phát ra, phát ra ở cạnh góc phòng, tìm trên dưới bàn ghế dựa một lần, không thấy bất luận đồ gì phát ra âm thanh hết.

Trong mơ hồ giống như lại nghe thấy được, cả người cô đều có chút cứng đờ, vội vàng đứng dậy bế Bánh Trôi Nhỏ còn đang ngủ gật ra khỏi phòng.

“Hoắc Ngập!”

Trong phòng khách rất yên tĩnh, không bật đèn, đặc biệt tối, cô vừa gọi một tiếng như vậy, phá lệ yên tĩnh, giống như một mình ngốc trong phòng trống.

“Hoắc Ngập!” Lâm Kiều hoảng loạn gọi thêm một tiếng, không biết anh đã đi nơi nào, s* s**ng khắp nơi tìm chốt mở đèn.

Một lát sau, Hoắc Ngập mở cửa phòng sách ra, ánh sáng bên trong chiếu ra ngoài, nhìn cô có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”

Lâm Kiều thấy anh nhanh chóng đã có cảm giác an toàn, ôm Bánh Trôi Nhỏ bị đánh thức, bước nhanh chạy đến chỗ anh, trong giọng nói cũng có chút phát run, “Có tiếng phụ nữ ho khan, không biết phát ra từ đâu.”

“Nghe lầm à?”

“ Tôi nghe thấy tận hai lần.”

Hoắc Ngập hơi nhướng mày, hiển nhiên không tin, anh đi đến phòng cô, Lâm Kiều cũng không dám đứng ngốc một mình, gắt gao đi theo sau anh.

Hoắc Ngập vào phòng, yên tĩnh đợi trong chốc lát, âm thanh cũng không có xuất hiện.

“Chắc hẳn chị gặp ác mộng, không có việc gì, ngủ đi.” Hoắc Ngập xoay người quay về phòng sách.

Lâm Kiều vội vàng đi theo phía sau anh, cô không dám ngốc một mình ở phòng này, vô thức hoàn toàn ỷ lại anh.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 123: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!