Tác giả có lời muốn nói: “Thật xin lỗi, Dư Hôi Dương*, tên của cậu giống như đã chú định trong số mạng rồi, có thể nhân lúc còn sớm thổ lộ thì mau chớp thời cơ đi, dù sao dương tro cốt bạc đã chờ, kết cục cũng không khác nhau lắm…”
Vu Huy Dương: “…”
*Dư Hôi: Tro tànNgày hôm sau đi học, Lâm Kiều có chút thất thần, sự tồn tại của tấm card trong túi cũng không còn mạnh như trước nữa.
Lâm Kiều ngồi trong thư viện, duỗi tay chống cằm, như suy tư gì.
“Kiều Kiều, có muốn uống nước hay không?” Cố Ngữ Chân ở một bên viết được một nửa, cầm ly nước đứng dậy đi lấy nước.
Lâm Kiều lấy lại tinh thần, “Ly của tớ vẫn còn nước.”
Cố Ngữ Chân lên tiếng rồi rời khỏi chỗ, Lâm Kiều lấy bút chuẩn bị bắt đầu làm bài tập.
Có người đến gần bên này, cô không để ý, Vu Huy Dương thấy người đến, nhẹ giọng chào một câu, “Lớp trưởng.”
Hoắc Ngập cười chào hỏi với cậu ta, “Đã lâu không gặp.”
“ Đúng vậy, sau khi chia khoa cũng ít gặp hơn.” Vu Huy Dương cũng khách khí nói, tầm mắt dừng ở trên người Lâm Kiều đang ngồi phía trước, hình như có chút lo lắng.
Lâm Kiều thấy anh đứng bất động ở bên cạnh bàn, đôi mắt hơi nháy, ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, đặt túi giấy trong tay lên bàn, “Giặt giúp cậu rồi.”
Lâm Kiều có chút khó hiểu, lấy túi giấy mở ra nhìn, là quần áo của cô, cô lập tức đóng lại, lo lắng anh sẽ nói cái gì đó, vội vàng mở miệng, “Cảm ơn cậu.”
Hoắc Ngập nhẹ cười, duỗi tay cầm túi, cúi người tới gần bên tai cô, “Chị còn cầm dây lưng của tôi?”
Lâm Kiều hơi ngừng lại, vội vàng nhỏ giọng trả lời, “Ừ, tôi cũng không cố ý lấy, bởi vì quần sẽ rơi…”
Phía trước là Vu Huy Dương, thấy bọn họ thân mật như thế, dừng bút trong tay nhìn lại.
“Dây lưng đó rất quan trọng với tôi, khi nào thì chị trả lại?” Hoắc Ngập nói không chút để ý.
Lâm Kiều nhớ tới hành động nhét hết quần áo của anh vào thùng rác, cũng qua một ngày rồi, bây giờ chắc chắn sẽ không tìm thấy…
Hoắc Ngập hơi đứng thẳng lại, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Vứt rồi?”
Lâm Kiều có chút khổ sở, “Thật xin lỗi, tôi mua trả cậu một bộ khác nhé?”
Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng trên mặt cô, hơi đảo qua đôi mắt, “ Nhưng đó là quà bạn gái tặng cho tôi, đêm qua còn hỏi tôi, vì sao lại không đeo?”
Lâm Kiều nghe vậy tạm ngừng, không phải là cô nghĩ sai, mà là anh nói quá mờ ám, thứ đồ như dây lưng này, nếu không phải muốn cởi bỏ, thì sao lại thảo luận đến?
Lâm Kiều không nghĩ rằng anh cùng bạn gái lại phát triển nhanh như vậy, anh còn chưa thành niên…
Lâm Kiều khϊếp sợ thì khϊếp sợ, nhưng cũng không có ý muốn hỏi nhiều, cô suy tư một lát, “Nếu bạn gái cậu không tin, tôi có thể giải thích với cô ấy.”
Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, mở miệng đã có chút lạnh nhạt, “Giải thích cái gì?”
“Giải thích rõ ràng quan hệ giữa chúng ta là chị em, cô ấy chắc chắn có thể hiểu cho.”
Hoắc Ngập tươi cười nhạt đi, “Cậu tính làm người chị nào của tôi?”
Lâm Kiều bị đ.â.m trúng, nhìn anh nói không ra lời, có chút đuối lý, xem ra cái dây lưng kia đối với anh thật sự rất quan trọng, cô đã hoàn toàn đắc tội anh …
Cô cũng không nghĩ tới, sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ, cố tình cầm phải đồ bạn gái anh đưa, bây giờ đi tìm cũng chưa chắc tìm được.
Vẻ mặt Hoắc Ngập nhàn nhạt nhìn cô một lát, cũng không còn kiên nhẫn, xoay người rời đi.
Vu Huy Dương vẫn là lần đầu tiên thấy Hoắc Ngập như vậy, “Lâm Kiều, cậu với lớp trưởng làm sao vậy, làm mất thứ gì à?”
Lâm Kiều có chút lo lắng, nghĩ đến thứ đồ này quá mờ ám, cũng không dám nói nhiều, “Không có gì, đừng lo lắng, chúng ta tiếp tục làm bài tập đi.”
“À à, được.”
Bước chân rời đi của Hoắc Ngập hơi dừng, đầu cũng không quay lại lập tức rời khỏi phòng tự học trong thư viện.
Bên ngoài thư viện, hai bên bóng cây che lại ánh mặt trời, nắng chiếu xuống vẫn khá nóng.
Lý Thiệp nhân lúc nghỉ trưa trộm đi chơi bóng rổ, từ xa đã thấy Hoắc Ngập đi tới, “A Ngập, đi, chơi bóng rổ đi!”
Hoắc Ngập nóng đến không có tâm trạng, “Không đi, quá nóng.”
Lý Thiệp thấy thế càng thêm hoài nghi anh có vấn đề, để vài người phía sau đi trước, vỗ bóng rổ đi đến bên này, “Cậu gần đây rất khác thường đấy, có phải có chuyện gì không hài lòng hay không?”
“Không có gì.” Hoắc Ngập ngồi xuống ghế đá, duỗi tay muốn lấy thuốc lá, lại phát hiện mình căn bản không mang, đột nhiên có chút bực bội.
Lý Thiệp thấy anh nói không có việc gì cũng an tâm, chắc là do thời tiết nóng quá, không kiên nhẫn mà thôi, bằng không thật đúng là không thể tưởng được có thể có chuyện gì làm tên khốn này khó chịu.
Lý Thiệp đập bóng mấy cái lại đổi sang tâng bóng, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi gọi với Tống Phục Hành, nhịn không được mà cười, “Tên Tống Phục Hành kia vừa rồi gọi điện thoại hỏi tôi làm sao để thổ lộ với nữ sinh, ha ha ha, sớm biết vậy lúc trước đã ghi âm lại lời nói trước kia của cậu ta, còn nói không có hứng thú tìm đối tượng, liên hôn cũng không tệ, lúc này đúng là bị vả mặt bôm bốp.”
Hoắc Ngập nhất tâm nhị dụng*, tâm tư hiển nhiên không có ở đây, “Nữ sinh nào?”
*Nhất tâm nhị dụng: chỉ một người một lúc làm hai việc, tức chỉ có khả năng phân tâm để làm việc.