Lòng Lâm Kiều càng thêm trầm xuống, quay đầu đi chỗ khác, căn bản không muốn để ý đến anh.
Chờ tới nơi, là một nơi vui chơi đắt đỏ, bên trong có rất nhiều chỗ để chơi, ca hát bida, trò chơi điện tử, còn có khu thiết bị trò chơi, đồ ăn cũng đã dọn lên, cung cấp vô cùng toàn diện.
Mọi người đi vào liền tản ra chơi, náo nhiệt vô cùng.
Lâm Kiều ngồi trên sô pha ở cách đó không xa, cũng không có tâm tư chơi, liền chờ Hoắc Ngập rảnh rỗi, nói chuyện với anh thật rõ.
Triệu Ánh Kỳ đổi chỗ với bạn học nữ ở bên cạnh, ngồi bên cạnh cô, “Đàn chị, chị với đàn anh lớn lên với nhau từ nhỏ sao?”
Lâm Kiều hơi cúi đầu, “Không phải, lớp 10 chị mới quen biết cậu ấy.”
Triệu Ánh Kỳ nhìn cô, “À, hóa ra là như vậy.”
Vài người ngồi bên cạnh vốn dĩ đang nói chuyện, nghe được lời này, nháy mắt bắt đầu cảm thấy hứng thú, sôi nổi mở miệng hỏi.
Kỳ thật Triệu Ánh Kỳ cũng không để ý nhiều, Lâm Kiều quá an tĩnh lại không thích nói chuyện, vừa nhìn đã biết không phải loại đàn anh thích, hơn nữa còn là đối tượng được trong nhà giúp đỡ, bản thân cũng đã không cũng một đẳng cấp.
Cho nên cô ta cũng không để ở trong lòng, nhưng lại rất có hứng thú với người tên Hứa Niệm, nữ sinh mà có xuất thân như vậy nếu như thua ở trên tay mình, miễn bàn có bao nhiều khoái.
Cô ta nói chuyện vài câu đã hết hứng thú, tầm mắt dừng ở trên người Hoắc Ngập.
Cô ta vẫn rất thích Hoắc Ngập, tính cách dịu dàng, lớn lên đẹp, năng lực lại mạnh, nếu mà bắt về làm bạn trai cũng không tệ.
Hoắc Ngập đang nói chuyện cùng Tiêu Dương, hẳn là đang thảo luận vấn đề học tập của lớp 12.
Tiêu Dương chịu không nổi dày vò, lớp 12 áp lực quá lớn.
Hoắc Ngập cười vỗ vai anh ta, an ủi vài câu, nhìn về phía bánh ngọt trên bàn, tùy ý cầm một miếng bánh kem đã được cắt xong, nếm một miếng.
Triệu Ánh Kỳ lập tức đứng dậy nhìn về phía Hoắc Ngập, lời nói đầy ý nuông chiều của cô gái nhỏ, “Đàn anh, kem của em đâu?”
Hoắc Ngập nghe vậy nhìn cô ta một cái, thuận tay cầm lên một đĩa bánh kem ở bên cạnh, đi về phía bên này.
Triệu Ánh Kỳ đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đã bị ngồi đầy, không còn chỗ cho anh ngồi, đang chuẩn bị đứng dậy.
Hoắc Ngập đã đưa miếng bánh kem hoàn hảo trong tay cho cô ta, “Kem của em.”
Triệu Ánh Kỳ cười dịu dàng nhận lấy, “Cảm ơn anh, em miễn cưỡng nhận nhé.”
Vài người nhìn về phía Hoắc Ngập cùng Triệu Ánh Kỳ, sôi nổi bát quái, trai xinh gái đẹp đứng chung một chỗ đều cảm thấy xứng đôi.
Lâm Kiều càng thêm không có chỗ dung thân, phía trước được đưa tới một miếng bánh kem đã bị ăn, bàn tay cầm đĩa bánh kem trắng nõn thon dài, đồng phục sạch sẽ như mới.
Cô hơi dừng, ngẩng đầu nhìn về phía anh, khϊếp sợ đến nói không nên lời.
“ Tôi đã nếm thử, rất ngọt.”
Triệu Ánh Kỳ cắn cái muỗng, mắt nhìn bọn họ, tuy rằng mọi người có chút khó hiểu, nhưng mà ăn chung một đĩa, đặt ở trên người chị em bọn họ cũng chỉ là bình thường.
Hoắc Ngập thấy cô không nhận, ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy muỗng xúc một miếng bánh kem, lấy một miếng đưa tới trước mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành, “Chị ngoan, không tức giận, há miệng.”
Triệu Ánh Kỳ đang cắn cái muỗng bánh kem, vô ý thức “Rắc” một tiếng cắn đứt ở trong miệng.
Mà nữ sinh ở xung quanh đều hoàn toàn ngừng lại, đây… Đây chính là hình thức ở chung của người yêu mà.Lâm Kiều lui về sau, tránh miếng bánh kem anh đưa tới, nhìn anh nói không nên lời, vậy mà anh lại ở trước mặt bạn gái của mình làm như vậy!
Cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn Triệu Ánh Kỳ ở bên cạnh, vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn lại, cả người đều ngây dại.
“Không ăn gì không đói bụng sao, chị?” Hoắc Ngập lại đưa muỗng đến gần miệng cô, giống như đang lo lắng Bánh Trôi Nhỏ đói bụng vậy.
Lâm Kiều quay đầu sang chỗ khác, Hoắc Ngập nhịn không được mà cười lên, cái muỗng theo tới bên kia, chính là muốn cô ăn.
Triệu Ánh Kỳ ngây người trong chốc lát, đặt cái muỗng đã cắn gãy ở bên đĩa bánh kem, ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Xung quanh an tĩnh một lát, mọi người muốn nhìn nhưng lại ngại khi nhìn chằm chằm người ta.
Lâm Kiều hơi nhấp môi, “ Tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Ăn xong rồi nói.” Hoắc Ngập nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
“Hoắc Ngập, mau tới giúp tôi.” Bên Tiêu Dương đang đua xe đến lúc mấu chốt, sốt ruột gọi anh một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn sang.
Lâm Kiều sợ anh lại làm ra chuyện khác lạ, duỗi tay nhận lấy bánh kem trong tay anh, ăn một miếng.
Hoắc Ngập cười, duỗi tay lại gần, ngón tay cái cọ qua bơ kem dính trên khóe miệng của cô, “Ăn từ từ, lát nữa tôi sẽ quay lại nghe chị nói.”
Anh nói rồi giơ ngón tay đến bên miệng mình, môi mỏng khẽ nhếch, ăn luôn vệt bơ dính trên đó, đứng dậy rời đi.
Hô hấp của Lâm Kiều đều dừng lại, cảm giác mọi người xung quanh tất cả đều đang không tiếng động nhìn mình, cô cũng không thể ngồi yên được nữa, buông bánh kem trong tay ra, đứng dậy đi về phía sau.
Mấy nữ sinh nhìn sang Triệu Ánh Kỳ, rốt cuộc thì là ai cũng có thể nhìn ra là cô ta có ý với Hoắc Ngập.
Triệu Ánh Kỳ phản ứng lại, cười với các cô ấy, đã đổi cái muỗng mới tiếp tục ăn bánh kem.
Mấy nữ sinh thấy cô ta không thèm để ý, bắt đầu thấp giọng thảo luận, nữ sinh ngồi bên cạnh Triệu Ánh Kỳ đang học cùng lớp với Hoắc Ngập, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Tiết cuối của hôm nay còn đang nghĩ sao Hội trưởng lại đến muộn, vào học lâu rồi mà mới vào phòng học, môi còn có chút phiếm hồng, lúc ấy chúng tôi còn đang đoán, có phải là đã hôn môi với bạn gái hay không, một bạn nữ trong lớp tôi còn nói tư tưởng của tôi không thuần khiết, hiện tại xem ra, tôi nói căn bản không sai.”