“Ý chị là Hội trưởng bởi vì hôn môi với đàn chị Lâm Kiều, nên đi học cũng vào muộn…”
“ Đúng vậy, mấy đứa không nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy à, đồng phục cũng bị niết nhăn, nhìn là biết có bao nhiêu kịch liệt.”
“Chị nói em mới nhớ, môi của đàn chị Lâm Kiều cũng rất hồng, em còn tưởng rằng bôi son môi, hiện tại nghĩ lại hình như còn có chút bị sưng.”
“Không nghĩ rằng đàn anh ngày thường dịu dàng như thế, nhưng khi vào việc lại kịch liệt ngầm như vậy.”
Nói xong, vài người nháy mắt tự hiểu ý mà cười rộ lên.
Muỗng trong tay Triệu Ánh Kỳ cứ từng chút một chọc vào miếng bánh kém trên tay, nhớ lại khi Hoắc Ngập tới đây môi thật sự hồng, khác xa với ngày thường, có loại cảm giác liễm diễm, tưởng tượng đến đó là do hai người bọn họ ngầm kịch liệt.
Cô ta không nhịn được mà cắn muỗng trong miệng, có chút khó chịu, nhớ lại hành động ăn bơ vừa rồi của anh, trong lịch sự lại mang theo gợi cảm, nếu như người hôn môi với anh chính là mình.
Tim cô ta bỗng nhiên đập gia tốc, tay bưng bánh kem cũng hơi phát run.
Lâm Kiều tới phòng nghỉ ở phía sau, cũng không biết nên đối mặt với ánh mắt của người khác như thế nào, đặc biệt là Triệu Ánh Kỳ.
Cô đột nhiên có chút tán loạn, muốn chạy rồi lại sợ anh lại làm lớn chuyện lên, nhưng đợi cả đêm, Hoắc Ngập cũng không chừa thời gian cho cô.
Chờ đến khi hoạt động kết thúc, mọi người còn thường thường nhìn cô, gọi xe ngừng ở bên ngoài, Lâm Kiều đứng ở một bên nhìn anh.
Hoắc Ngập nói với Tiêu Dương vài câu, tùy ý đi tới kéo cô, chào hỏi với bọn họ, “Chúng tôi về trước.”
Lâm Kiều muốn tránh, anh không buông, động tác có chút lớn, mọi người sôi nổi nhìn lại, vẫn là lần đầu tiên thấy có cô gái lại không tình nguyện đi với Hoắc Ngập như vậy.
Lâm Kiều đột nhiên không còn sức lực, bị kéo đến hoàn toàn bực, có loại ý tưởng bất chấp tất cả.
“Được, trên đường chậm một chút.” Tiêu Dương xua tay, hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn.
Cả đêm Triệu Ánh Kỳ cũng không nói chuyện, đến lúc này đột nhiên mở miệng, nói với Hoắc Ngập một câu, “Tạm biệt đàn anh.”
Mọi người nghe vậy sôi nổi chào tạm biệt, nhìn bọn họ nắm tay cũng không còn thấy lạ nữa.
Hoắc Ngập khẽ gật đầu chào tạm biệt, mở cửa xe để cô vào trước.
Lâm Kiều ngồi vào trong xe, tay liền nhét vào túi áo, một chút cũng không muốn lộ ra.
Hoắc Ngập kệ cô, không để ý đến.
Lâm Kiều im lặng ngồi trong xe, nhớ lại bộ dáng bình tĩnh vừa rồi của Triệu Ánh Kỳ, lại cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ cô ấy không tức giận sao?
Hoắc Ngập vì sao lại không có chút cố kỵ nào, chẳng lẽ anh cũng ngầm yêu đương với Triệu Ánh Kỳ, cho nên anh muốn kết thúc liền kết thúc?
Cô khẽ nhíu mày, đột nhiên mở miệng, “Cậu làm như vậy thật quá đáng.”
“Vì sao chị lại nói như vậy, chị tới tìm tôi còn không phải là đồng ý yêu đương với tôi à? Hay là nói chị còn chưa nghĩ kỹ?”
Lâm Kiều không khống chế được giọng điệu, “ Tôi chỉ muốn tới nói rõ ràng với cậu, tôi không muốn yêu đương với cậu!”
Hoắc Ngập nghe vậy không để ý, cũng mặc kệ cô bực tức như thế nào, “ Tôi sẽ cho chị chút thời gian nữa, nếu chị vẫn chưa nghĩ ra đáp án để trả lời tôi, vậy lại nghĩ lần nữa.”
Lâm Kiều tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ khi tới Hoắc gia, cũng không quay đầu lại mà xuống xe, chạy về phòng của mình.
Nếu nói không thông, cô chỉ có thể xử lý lạnh, không cùng anh nhiều lời một chữ nào hết, thời gian lâu rồi anh tự nhiên sẽ cảm thấy không còn thú vị.
Khó có được ngày nghỉ ngơi, Hoắc Hưng Quốc cũng ở nhà, Triệu Bích Quận tự mình xuống bếp, làm rất nhiều đồ ăn còn gọi riêng cô xuống.
Lâm Kiều không thể chối từ, đúng giờ tới nhà ăn.
Hoắc Ngập đã tới, an tĩnh ngồi ở vị trí của mình, lần ăn cơm này cùng ngày bình thường khi ăn ở Hoắc gia không giống nhau, ngày thường đều là cả gia đình cùng nhau ăn, bày giống như tiệc tối vậy.
Hôm nay chỉ có chú dì, còn có Hoắc Ngập…
Có lẽ là chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, cảm thấy quá ít người, nên cũng gọi cô xuống ăn cùng.
Bốn người ăn cơm, Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận tất nhiên ngồi cùng nhau, chỉ còn vị trí trống bên cạnh Hoắc Ngập, hiển nhiên là để lại cho cô.
Lâm Kiều hơi cụp mắt, chậm rì rì đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, không định nói chuyện với anh.
Hoắc Ngập cũng không nói chuyện, đến ánh mắt cũng không nhìn cô.
Hoắc Hưng Quốc hiển nhiên không nhận thấy được giữa bọn họ có gì đó không thích hợp, mở miệng hỏi thành tích của Lâm Kiều, thấy tiến bộ lớn như vậy, khen vài câu, lại quay đầu nói chuyện khác với Triệu Bích Quận.
Lâm Kiều thấy không còn hỏi cô gì nữa, bắt đầu yên tĩnh ngồi ăn.
Lâm Kiều đang chuẩn bị cắn một miếng thịt viên, đột nhiên có người duỗi tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang buông xuống của cô.
Cô còn chưa cắn được viên thịt, đũa nhanh chóng rung lên, viên thịt rơi về bát, còn b*n r* vài giọt nước.
Cô đột nhiên nhìn về phía Hoắc Ngập, anh đang nghiêm túc dùng tay trái ăn cơm, vẻ mặt bình tĩnh, hành động dưới bàn giống như không phải do anh làm vậy.
Cô khẩn trương mà chớp mắt, nhìn về phía Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận ở phía trước, vội vã muốn tránh ra, rồi lại sợ bị phát hiện, không dám làm ra động tác lớn.