Nam sinh bên cạnh không nghĩ tới Hoắc Ngập nhìn lịch sự, đánh người lại ác như vậy, vội vàng chạy lên hỗ trợ.
Lâm Kiều ngồi trong phòng học ngủ trưa một giấc, đang chuẩn bị dậy làm bài tập.
Đột nhiên, có một bạn học vọt vào, vội vã mà nói, “Mẹ kiếp,Hoắc Ngập đang đánh nhau với đám người Trần Tuyên Trùng ở trên lầu, tôi còn nói sao lại ồn ào như vậy!”
“Hoắc Ngập?! Cậu có nói nhầm tên hay không đấy?”
“Chính là Hoắc Ngập, người trong lớp Trần Tuyên Trùng đều thấy, còn là Hoắc Ngập ra tay trước.”
Tay Lâm Kiều đang lấy sách bài tập tạm dừng, nghe được lời này sửng sốt một chút, sợ tới mức vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
Đi lên lầu, Hoắc Ngập từ văn phòng giáo viên đi ra, đang đi xuống dưới lầu, từ xa đã thấy cố gái nhỏ chạy về phía bên này, chạy vô cùng nhanh, trên khuôn mặt đều là lo lắng cùng khẩn trương.
Bước chân anh dừng lại, đứng chờ cô chạy tới gần.
Lâm Kiều chạy vô cùng nhanh, trong chốc lát đã chạy đến trước mặt anh, cô liếc mắt đánh giá anh một lát, khóe miệng anh có vết bầm tím, trên mặt còn có vết thương, cũng may cánh tay bị thương lúc trước không có chuyện gì, cô hơi nhẹ nhàng thở phào, “Cậu không sao chứ?”
Khóe môi Hoắc Ngập hơi cong lên, trong mắt có ý cười, duỗi tay xoa đầu cô, “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Lâm Kiều lo lắng qua đi, trong đầu lại nhớ tới Trần Tuyên Trùng hôm nay tìm cô nói chuyện.
Cô nhăn mày thật chặt, “Sao cậu lại đánh nhau với Trần Tuyên Trùng?”
Hoắc Ngập không có hứng thú về chuyện này, “Một chút việc nhỏ.”
Lâm Kiều nhìn vết thương trên khóe miệng anh, càng cảm thấy chói mắt, “Cậu nhìn thấy cậu ấy tới tìm tôi đúng không?”
Hoắc Ngập không nói gì.
Lâm Kiều im lặng một lát, cô không thể chờ tiếp, càng không thể chịu nổi anh không có lúc nào là không chiếm hữu như vậy, “Hoắc Ngập, chúng ta đã lớp 12, cậu chừng nào thì trả lời tôi?”
Hoắc Ngập chậm rãi nhìn sang, thật lâu mới mở miệng hỏi, “Hôm nay Trần Tuyên Trùng tìm chị nói chuyện gì?”
Lâm Kiều cũng không giấu, thẳng thắn trả lời, “Cậu ấy hỏi tôi muốn thi đại học nào.”
“Hai người về sau định thi cùng một đại học?” Hoắc Ngập bình tĩnh hỏi.
“Hoắc Ngập, chuyện này không liên quan đến Trần Tuyên Trùng, tôi và cậu ấy chỉ là bạn học bình thường, cậu ấy hỏi tôi sẽ học đại học nào cũng rất bình thường.”
“Vậy vì sao sau khi cậu ta đi tìm chị xong, chị liền đề nghị chia tay với tôi?” Hoắc Ngập nhìn cô, cười nói chuyện.
Lâm Kiều cũng có thể nghe ra anh đang cười châm chọc, “Từ lâu tôi đã muốn nói rồi, cậu cũng nói cậu sẽ chậm rãi chán, bây giờ đã lớp 12, chắc hẳn cậu cũng đã bắt đầu phiền chán rồi?”
Hoắc Ngập nhìn cô không nói lời nào.
Lâm Kiều cụp mắt xuống, nghiêm túc tính toán, “Sau khi thi đại học xong, tôi sẽ tự mình ra bên ngoài học đại học, về sau học phí tôi cũng sẽ tự mình kiếm, sẽ không làm phiền chú dì nữa, chờ về sau có việc làm …”
Hoắc Ngập căn bản không muốn nghe lời này, lời nói của anh rõ ràng có sự ngang ngược của con nhà giàu, “Chị cho rằng đắc tội tôi, thì còn có thể vào đại học à?”
Lâm Kiều nghe vậy dừng lại, nhìn về phía anh, giọng điệu đông cứng lại, “Nếu cậu một hai phải nói như vậy, tôi không vào đại học cũng không sao hết.”
Lâm Kiều nói xong câu này, xoay người rời đi.
Hoắc Ngập duỗi tay giữ cô lại, giọng điệu cũng mềm mại một ít, “Lâm Kiều, tay tôi đau, vừa rồi cậu ta đánh vào tay tôi, chị cùng tôi tới phòng y tế được không?”
Lâm Kiều dừng một chút, hốc mắt nháy mắt nóng lên, có chút cảm giác nói không nên lời, chỉ là hôm nay nếu cứ như vậy bị anh xem nhẹ cho qua, về sau sẽ càng không cơ hội nói.
Cô cắn răng kiên định, “Hoắc Ngập, tính cách của chúng ta không hợp, suy nghĩ không hợp, cách thức ở chung cũng không hợp, người không hợp tựa như một đôi giày không vừa, đi đường sẽ bị đau, thật ra cậu hoàn toàn có thể thử yêu đương với nữ sinh khác, tuyệt đối sẽ không vất vả như vậy, được hay không?”
Hoắc Ngập im lặng thật lâu, “Từ đầu tới cuối đều chưa từng thích tôi sao?”
Lâm Kiều biết anh hỏi ra như vậy chính là đồng ý, lấy sự kiêu ngạo của anh, về sau có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.
Lâm Kiều khẽ gật đầu, “Ừ.”
Hoắc Ngập nhìn đôi mắt cô thật lâu, chậm rãi buông lỏng tay, “Vậy chia tay đi, tôi cũng không phải chị thì không thể.”
Sau kỳ thi tháng của trường, công bố bảng thành tích, Lâm Kiều dành thời gian, đi mục thông báo bên kia xem.
Phía trước mục thông báo đã vây đầy người, Lâm Kiều mất khá nhiều sức lực để chen vào, liếc mắt một cái đã thấy tên của mình.
Bị lùi hai hạng.
Trong lòng cô hơi trầm, nhịn không được cắn môi, chia tay với anh vẫn có ảnh hưởng, cô cũng không phải cục đá không có tim.
Lâu như vậy, đi ở trong trường, thậm chí sẽ có ảo giác nghe thấy giọng của anh, chỉ là vừa quay đầu lại không có gì hết.
Lâm Kiều nghĩ đến lại nhìn thoáng qua phía trước, tên của anh vẫn vững vàng xếp ở hạng nhất, chia tay đối với anh hiển nhiên không có ảnh hưởng gì.
Lâm Kiều hơi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tất cả đều đã bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường, cô cũng nên điều chỉnh lại.
Hứa Niệm bên cạnh cũng đang xem, liếc mắt một cái đã thấy xếp hạng phía trước, xếp hạng của cô ta đứng sau Lâm Kiều vài người.
Chỗ đứng này thật sự quá rõ ràng, hai người họ còn là hai bên đối địch được công nhận, khó tránh khỏi sẽ bị người khác chú ý, bạn học bên cạnh thường hay nhìn cô ta.