Hứa Niệm xoay người quay đi, liền nghe thấy nữ sinh phía sau vây ở một chỗ nói nhỏ.
“Thành tích của Hứa Niệm kém đi rất nhiều, Lâm Kiều còn vượt qua chị ta bao nhiêu hạng.”
“Trước kia thành tích của chị ta khá tốt, nhưng giờ có Lâm Kiều ở đây, có lẽ thủ khoa khoa văn cũng không còn chỗ, nhân phẩm không tốt, thành tích còn yếu, thật là mua dây buộc mình.”
“Suỵt, bị chị ta nghe thấy lại muốn đòi tự sát.”
“Thôi thôi, ít nói vài câu, không thể trêu vào.”
Hứa Niệm nghe vậy tay hơi nắm chặt, miễn cưỡng áp chế, vừa nhấc mắt đã thấy Lâm Kiều ở cách đó không xa, cô ta đang ngây ngốc nhìn thứ hạng của Hoắc Ngập.
Trong lòng cô ta khinh thường, chờ đến khi đi qua bên cạnh Lâm Kiều, nhịn không được ác độc mà nói một câu, “Thật tiếc nuối khi người trên chiếc xe lần trước không mang được cậu đi.”
Dưới chân Lâm Kiều dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô ta, nhanh chóng nghĩ tới đám du côn kia, “Là cậu tiết lộ cho bọn họ?”
“ Tôi sẽ ngu như vậy sao, không phải cậu đang làm chuyện tốt à, tôi chỉ là để mọi người đều biết chuyện cậu làm người tốt mà thôi, tôi với những người đó cũng không có một chút quan hệ nào.”
Khó trách, hóa ra những chuyện đó là do cậu ta truyền ra!
Lâm Kiều nghe vậy không thể tưởng tượng được, “Cậu có biết là sẽ có hậu quả gì hay không, đó không phải là trò con nít chơi đồ hàng!”
“ Tôi đương nhiên biết! Tôi chính là muốn có hậu quả như vậy đấy, cậu không biết cậu làm người ta chán ghét bao nhiêu đâu, nếu không phải bởi vì cậu xuất hiện, tôi sẽ biến thành như vậy sao?!”
Giọng Hứa Niệm cũng lớn lên, bạn học xung quanh sôi nổi nhìn sang, Hoắc Ngập từ cầu thang phía không xa đi xuống, thấy Lâm Kiều, ngừng tại chỗ không đi qua.
Hứa Niệm thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hoàn toàn chịu không nổi, suốt một năm, Hoắc Ngập trước nay cũng không hề nhìn qua cô ta.
Lâm Kiều chính là cố ý, cậu ta mỗi ngày muốn Hoắc Ngập tới đón mình, mỗi ngày ở trước mặt cô ta tình chàng ý thϊếp, cậu ta chính là đang khoe khoang!
Cô ta nhịn lâu như vậy, hiện tại đến thành tích cũng bị vượt qua, căn bản không thể chấp nhận, “Cậu còn giả vờ cái gì? Thật cho rằng mình là con gái của cảnh sát, thì cậu chính là cảnh sát sao, mẹ cậu vẫn còn là tội phạm đấy, giả làm người tốt làm cái gì hả, có thấy ghê tởm hay không!”
Ngưc Lâm Kiều phập phồng vô cùng, “Nếu lại có thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn báo án, bất luận hậu quả có nghiêm trọng bao nhiêu! Cậu từ nhỏ đến lớn đều được người nhà bảo vệ, không biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, bọn họ chính là đang hủy diệt cuộc sống của người khác, cậu không hiểu có một số người căn bản không có cơ hội làm lại từ đầu!”
“Cậu nói rất đường hoàng, nhưng ai sẽ tin tưởng cậu, cậu chính là muốn người khác khen cậu tốt, cậu cho rằng tôi không biết tâm hư vinh của cậu sao, nhìn khiến cho người ta ghê tởm!”
“Cậu có thể ngồi xem mặc kệ, nhưng đừng đem tiêu chuẩn đạo đức của cậu đặt trên người tôi, cậu chỉ lo thân mình là chuyện của cậu, cậu nghĩ như thế nào cũng không có quan hệ với tôi.” Lâm Kiều thấy cô ta căn bản không hiểu, không hề nhiều lời, xoay người đi ra khỏi đám đông.
Hứa Niệm tức giận đuổi theo, còn muốn cãi cọ.
Lâm Kiều căn bản không tính toán nói lý với cô ta.
Hoắc Ngập lẳng lặng đứng đó, trong đám người có người khe khẽ nói nhỏ, “Hai người họ đang nói cái gì vậy?”
“Cậu đã quên chuyện trước kia của Trần Thi Nam sao, phía sau tổ chức kia không phải đã điều tra ra à? Bị cảnh sát xử lý rớt hết nguyên ổ, lúc ấy nghe nói là Lâm Kiều báo án, không nghĩ rằng thật sự là cậu ấy, lá gan thật lớn!”
“Lâm Kiều làm rất đúng, nếu không có cậu ấy báo án, sẽ có bao nhiêu nữ sinh đi đường vòng đây, đến lúc đó hối hận cả đời, người trưởng thành cũng có lúc làm sai, huống chi là vị thành niên như chúng ta, Hứa Niệm nghĩ về người khác như vậy là có chút ích kỷ.”
“Cậu ta đâu chỉ là ích kỷ, cậu ta chính là hy vọng tất cả mọi người có cùng ý tưởng giống như cậu ta, hiện tại đột nhiên có một người rộng rãi như vậy xuất hiện, làm cậu ta u ám, có thể không nhảy dựng lên bôi nhọ người ta sao?”
“Ngay từ đầu tớ đã thích Lâm Kiều, lúc ấy người khác nói cái gì về cậu ấy, tớ đều không tin, cô gái có chính khí như vậy rất ít thấy, người ta đoan đoan chính chính, Hứa Niệm thật sự kém xa, cậu ta rốt cuộc da mặt dày ra sao, một hai phải so với người ta?”
Hoắc Ngập nhìn hai người rời đi không có phản ứng quá lớn, vẫn như cũ đi đến trước bảng tên xem xếp hạng.
Nam sinh đi cùng thấy anh nhìn về sau, có chút khó hiểu “Hoắc Ngập, cậu đang xem tên của ai?”
Hoắc Ngập nhìn thoáng qua mới ý thức được vấn đề, anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, “Nhìn lầm rồi.”
Nam sinh thấy hơi kỳ quái, nhìn thoáng qua vị trí vừa rồi anh xem, nhìn thấy cái tên quen thuộc nháy mắt hiểu rõ, cũng khó trách, xếp hạng của bạn gái đương nhiên cũng phải quan tâm một chút.
Hứa Niệm đi theo cả đường, thấy Lâm Kiều căn bản không thèm nhìn, đánh thì đánh không lại, đuổi theo cũng không chịu dừng, cũng không còn thấy thú vị, quay đầu trực tiếp về nhà, không định lên lớp.
Lâm Kiều trở lại phòng học, đã bị Lưu Hữu Dung gọi vào văn phòng.