Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 162: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hoắc Hưng Quốc cùng Triệu Bích Quận vội vàng chạy tới trường, phụ huynh của Trần Tuyên Trùng đã trực tiếp đến bệnh viện.

Việc này, nghiêm trọng lại nghiêm trọng ở chỗ Hoắc Ngập dám ở trước mặt toàn bộ bạn học mà đánh người.

Trần Tuyên Trùng ở trước mặt mọi người thổ lộ, mọi người hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn, nhưng Hoắc Ngập thì lại hoàn toàn không ngờ ra được.

Hiệu trưởng thấy phụ huynh học sinh đã tới, lời nói vô cùng thấm thía, “Khả năng cũng là nhất thời sốt ruột, bạn học Trần Tuyên Trùng đúng là cũng làm không đúng, nhưng đánh người lại tuyệt đối không chính xác, hơn nữa còn có giáo viên ở bên cạnh, chuyện như này nên để giáo viên tới quản lý.”

Hoắc Hưng Quốc đương nhiên cũng nghe ra manh mối, trực tiếp mắng, “Hoắc Ngập, con có biết mình đang làm gì hay không?!”

Triệu Bích Quận vội vàng đi lên khuyên, “Việc này không nên hỏi Kiều Kiều trước sao, anh chỉ nói Hoắc Ngập thì có ích gì?”

Hoắc Hưng Quốc tức giận tăng giọng lớn gấp đôi, “Hỏi Lâm Kiều làm cái gì, người ta mỗi ngày đều ở trong trường đọc sách, nhà cũng không dám về, còn không thể nói rõ vấn đề! Chính trong lòng nó nghĩ cái gì, cho rằng người khác không biết!”

Ông ta nhìn về phía Hoắc Ngập, nói càng thêm nghiêm khắc, “Dám ở trước mặt bạn học đánh người, truyền ra ngoài thì con định vứt mặt mũi Hoắc gia chúng ta đi nơi nào! Đã học tới cấp ba rồi còn muốn mang cái tính hư hỏng trước kia về đây sao?!”

“Hưng Quốc, bình tĩnh nói!” Triệu Bích Quận cũng có chút nóng nảy, đi lên kéo tay ông ta.

Hoắc Hưng Quốc hất tay bà ra, tức giận nói không lựa lời, “Đều do ba em, hiện tại lại nuôi ra cái tính cách như vậy!”

Hoắc Ngập cụp mắt không phản ứng, Hoắc Hưng Quốc nói cái gì, anh cũng giống như không nghe thấy.

Triệu Bích Quận căn bản không ngăn được Hoắc Hưng Quốc, chỉ có thể cùng Lâm Kiều đi ra ngoài văn phòng, “Lâm Kiều, cháu vẫn còn đang yêu đương với Hoắc Ngập sao?”

Triệu Bích Quận nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, nhưng trong giọng nói đã mang theo nghiêm túc, hiển nhiên biết chuyện của bọn họ.

Lâm Kiều lắc đầu, “Hiện tại cậu ấy đã có bạn gái mới, chúng cháu đã lâu không nói lời nào.”

Triệu Bích Quận nghe đến đó cũng an tâm, bà biết Lâm Kiều đang nói thật, trong lòng cũng rất vừa lòng với cách làm này của cô, dù sao trước mắt cũng không thấy con bé sinh ra tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ.

Còn về Hoắc Ngập, bà ấy thật sự không quản được, lúc đón về thì đã rất lớn rồi, lại luôn xa lạ với người trong nhà, tuy rằng ngày thường đều rất tôn kính bà ấy, nhưng bà biết, những lời nói với nó căn bản là không dùng được, ngay cả lời ba nó nói cũng giống vậy.

Bà ấy cũng không muốn quản quá nhiều, chỉ cần đi theo phương hướng không có vấn đề là được, cái khác bà ấy cũng không lo lắng, nam sinh đều luôn mê chơi một ít.

Bà ấy hiểu Hoắc Ngập, tính cách này của nó quá kiêu ngạo, bất luận chuyện gì cũng không chui được vào trong mắt nó, nữ sinh thì càng không cần phải nói, từ nhỏ đến lớn nhiều nữ sinh thích nó như vậy, căn bản là không coi trọng ai, càng không thể vì nữ sinh mà đánh nhau, hơn nữa cũng đã có bạn gái mới, vậy chứng tỏ Lâm Kiều ở bên nó cũng không phải là người đặc biệt quan trọng.

Như bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là tâm tư hiếu thắng của nam sinh mà thôi, qua trận này thì tốt rồi.

Trong lòng bà ấy đã hiểu, nhưng Lâm Kiều bên này lại vẫn là một điểm yếu, “Kiều Kiều, dì biết cháu hiểu chuyện nhất, cháu cũng nên biết cháu cùng Hoắc Ngập là không có khả năng, dì hy vọng về sau cháu cũng có thể làm giống như bây giờ, thời gian lâu rồi, nó tất nhiên sẽ không còn tìm đến cháu.”

Lâm Kiều nghe vậy cũng không có cảm xúc phập phồng gì, khẽ gật đầu trả lời, “Cháu hiểu được, thưa dì.”

Chuyện này xử lý rất nhanh, sau khi hai nhà giải hòa, Trần Tuyên Trùng phải ở nhà chăm sóc một tuần, Hoắc Ngập cũng quay về một ngày.

Lâm Kiều vẫn đúng hạn đi học tan học như cũ, nghiêm túc học tập.

Hôm nay Hoắc Ngập về trường đều rất bình tĩnh, tới chạng vạng, Cố Ngữ Chân nhận được điện thoại, cô ấy thấy hơi ngoài ý muốn, vội vàng che lại ống nghe, nhìn về phía Lâm Kiều đang đi tất ở trên giường “Lớp trưởng tìm cậu.”

Lâm Kiều nhìn điện thoại trong tay cô ấy, im lặng lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu, “Nói tớ không có ở đây.”

Cố Ngữ Chân vội vàng gật đầu, dựa theo lời Lâm Kiều nói thuật lại, bên kia không thấy nói gì, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Cố Ngữ Chân có chút chột dạ, một lúc sau, Hoắc Ngập mới nói một câu, “Được.”

Cố Ngữ Chân treo điện thoại, nhớ tới chuyện hôm trước, nhịn không được nhỏ giọng nói một câu, “Kiều Kiều, lớp trưởng hình như có chuyện muốn nói với cậu.”

Lâm Kiều đi tất xong, xuống giường đi giày, “Tớ với cậu ấy không có chuyện gì để nói.”

Lâm Kiều nói, mở cửa đi xuống lấy nước sôi, mới xuống dưới, đã thấy Hoắc Ngập đang đứng ở dưới lầu.

Cô hơi dừng bước chân, lời nói dối vừa rồi còn chưa tới một phút đã bị vạch trần.

Hoắc Ngập đi về phía cô, duỗi tay tới kéo tay cô, nhẹ nhàng nắm cũng không dám dùng sức, nhìn cô cũng không nói lời nào, tỏ rõ việc muốn làm lành.

Anh không nói lời nào, trong lòng Lâm Kiều càng buồn, cô vội vàng rút tay về, xoay người nhanh chóng chạy lên lầu, nước sôi cũng không dám đi xuống lấy, chỉ có thể nhờ Cố Ngữ Chân đi.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 162: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!