Lâm Kiều hơi nâng mắt nhìn về phía trên đài, Hoắc Ngập yên tĩnh đứng đó, mặt mày sạch sẽ kinh diễm, như được vẽ mà ra, trong tay cầm một tập danh sách, trong trường có bạn học tham gia thi đua được thưởng, anh phải báo danh gọi tên từng người đi lên, còn phải ở trên đó chờ rất lâu.
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, đang phát là giọng nói lười nhác của Trần Tuyên Trùng, “… Tôi thật sự đã nhận ra được sai lầm của mình, hy vọng những ngày về sau có thể có điều kiện sửa lại, cũng mong bạn học cùng giáo viên hỗ trợ giám sát…”
Mỗi một lần kiểm điểm của Trần Tuyên Trùng thì khuôn mẫu bài nói đều giống nhau, mọi người đều nghe quen đến muốn ngủ luôn.
“Mặt khác, tôi còn có một việc muốn nói với một người …”
Trần Tuyên Trùng nói tới đây, hoàn toàn đã lệch ra khỏi quỹ đạo của bản thảo, lực chú ý của mọi người được cậu ta kéo về, “ Tôi muốn nói với bạn học Lâm Kiều một chuyện, vào lúc lớp 10 là do tôi không hiểu chuyện, luôn bắt nạt cậu, hiện tại tôi mới ý thức được sai lầm của mình, tôi ở chỗ này gửi lời xin lỗi tới cậu, hiện tại tôi phát hiện tôi còn rất thích cậu …”
Giọng nói của cậu ta thông qua microphone được phóng đại, truyền khắp các góc trong trường, giáo viên bên cạnh hoàn toàn trợn tròn mắt, không nghĩ tới Trần Tuyên Trùng sẽ nói ra lời như vậy.
Lâm Kiều đứng ở phía dưới, dường như nghi ngờ rằng mình nghe lầm.
Giáo viên lập tức đi lên đoạt lấy microphone của Trần Tuyên Trùng, lớn tiếng răn dạy, trên đài chủ tịch có chút hỗn loạn.
Chỉ có Hoắc Ngập cụp mắt, nhìn danh sách trong tay, vẻ mặt bình tĩnh không có khác lạ gì.
Lý Thiệp nhìn vẻ mặt này của Hoắc Ngập thì bị dọa phải, gấp đến độ luống cuống, vội vàng chui ra khỏi đội ngũ, chạy tới đài chủ tịch, “Mẹ kiếp! Xong rồi xong rồi!!!”
Trần Tuyên Trùng mặc kệ lời răn dạy của giáo viên bên cạnh, duỗi tay đoạt lấy microphone, lớn tiếng hỏi, “Lâm Kiều, tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi, cậu có nguyện ý không?”
“Ôi, mẹ kiếp!!!”
Trên sân thể dục nháy mắt truyền ra tiếng ồn ào, làm đầu óc Lâm Kiều ngốc đi.
Chỉ là tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai còn chưa kết thúc, bên phía đài chủ tịch đã hoàn toàn loạn thành một nồi cháo.
Hoắc Ngập trực tiếp ném bỏ danh sách trong tay, tiến lên cho Trần Tuyên Trùng một quyền, microphone rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn, sắc nhọn đến chói tai.
Trên sân thể dục truyền đến tiếng kinh hô.
Giáo viên cùng bạn học bên cạnh đều bị dọa ngốc, vội vàng đi lên cản, Hoắc Ngập đột nhiên hất người đang lôi kéo tay của mình ra, giận không thể át, “Cút ngay!”
Người bên cạnh bị anh nói mà sợ tới mức nới lỏng tay, Hoắc Ngập ấn Trần Tuyên Trùng rơi xuống từng nắm đấm, xuống tay tàn nhẫn.
Mặt mũi Trần Tuyên Trùng trực tiếp chảy máu, suýt chút nữa ngất xỉu.
Cậu ta đột nhiên đánh trả về một quyền, tên điên như Hoắc Ngập này, sống c.h.ế.t cũng không buông tay, chỉ đè cậu ta lại mà không quan tâm, căn bản không sợ đau, đánh theo kiểu không muốn sống.
Hiệu trưởng cùng nhóm giáo viên bị Hoắc Ngập dọa ngây ngốc, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng vây lại vừa can vừa kéo, mới miễn cưỡng kéo được hai người ra.
Mắt Trần Tuyên Trùng cũng không mở ra được nữa, ăn mấy đ.ấ.m đầu óc đều kêu ong ong, căn bản không đứng dậy nổi.
Cậu ta phun ra một ngụm nước bọt, miệng đầy máu, mắt nhìn Hoắc Ngập, lần này mẹ nó mới biết được, lần trước đánh nhau, tên khốn này xem ra còn xuống tay nhẹ nhàng!
Trên đài chủ tịch vây đầy người, lộn xộn một đoàn, bên ngoài sân thể dục học sinh cũng đang cãi cọ ồn ào, xung quanh sôi nổi nhìn về phía Lâm Kiều, khϊếp sợ đến không dám tin tưởng.
Hoắc Ngập, lần này mẹ nó tuyệt đối là vì Lâm Kiều mà đi đánh người!!!Lâm Kiều nhìn nhóm người đang hỗn loạn ở phía trên, người ngây ngốc đi, trong lúc hốt hoảng nghe thấy giáo viên chạy tới, vội vàng nói với cô một câu, “Lâm Kiều, em đi với tôi một chuyến đến văn phòng hiệu trưởng, nhanh!”
Lâm Kiều bị đưa tới văn phòng, Trần Tuyên Trùng đã được đưa đi bệnh viện xử lý vết thương, chảy nhiều m.á.u như vậy nhìn thấy dọa người.
Lâm Kiều vào văn phòng, đã nghe thấy chỗ chủ nhiệm chính trị liên thanh hỏi, “Hoắc Ngập, trong mắt em có còn giáo viên hay bạn học hay không! Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp một học sinh nào dám làm trò trước mặt giáo viên đánh người, thật là không có phép tắc gì, rốt cuộc là em bị sao đấy hả!”
Hoắc Ngập chỉ lẳng lặng đứng cũng không nói lời nào, giống như không nghe thấy gì, trên mặt có chút bầm tím, đồng phục chỉnh tề bị kéo loạn, trên người còn có vết máu, cổ tay cũng có máu, không biết là của Trần Tuyên Trùng, hay là của anh.
Hoắc Ngập không nói lời nào, Lâm Kiều vừa tới, liền hấp dẫn lửa đạn, hiệu trưởng có chút nghiêm khắc hỏi: “Lâm Kiều, tình huống giữa em cùng hai bạn học nam này là thế nào?”
Lần đầu tiên Lâm Kiều đối mặt với vấn đề như vậy, hơi cắn răng, có chút khó trả lời.
“Chuyện không liên quan đến cậu ấy, để cậu ấy quay về.” Hoắc Ngập trực tiếp mở miệng.
Hiệu trưởng đột nhiên đập tay xuống bàn, “Hoắc Ngập, em có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay không, em có còn muốn đi học?!”
“Không liên quan đến người khác, Trần Tuyên Trùng như vậy, em thấy một lần đánh một lần.” Hoắc Ngập bình tĩnh mở miệng, nói rõ Trần Tuyên Trùng nếu là ở đây, anh sẽ vẫn còn tiếp tục đánh.
Toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh, hiệu trưởng nói không nên lời, rõ ràng đã nghe ra thái độ của Hoắc Ngập đối với Trần Tuyên Trùng, trong lòng nhiều ít lại không biết làm sao, Hoắc Ngập không giống học sinh hư như Trần Tuyên Trùng, làm việc đều có chừng mực, vừa nói có lẽ là ý tưởng chân thật, giải quyết không tốt thật sự sẽ tạo ra chuyện lớn, nhất thời cũng không muốn trách móc quá nặng nề, chỉ có thể chờ phụ huynh tới đây.