Giọng của Lâm Kiều bình tĩnh lại, “Vậy bạn gái không phải cậu đồng ý, chẳng lẽ là người ta ép cậu sao, vừa rồi không phải cậu còn nói, có thể lập tức chia tay sao?”
Hoắc Ngập nói không ra lời.
Giáo viên đi vào từ ngoài cửa, thấy Hoắc Ngập đứng ở đó, có chút kỳ lạ mà nhìn tới.
Lâm Kiều miễn cưỡng thu liễm cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nghiêm túc nói, “Xin cậu đừng tiếp tục đến nhiễu loạn tôi nữa, tôi chỉ muốn học tập thật tốt, cầu xin cậu.”
Hoắc Ngập nhìn đôi mắt ướŧ áŧ của cô thật lâu, chậm rãi cụp mắt, đứng trong chốc lát, không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng học.
Giáo viên gọi anh, nhưng cũng hoàn toàn không gọi lại được, trong lúc nhất thời phòng học càng thêm yên tĩnh.
Thời gian đi học không nhiều lắm, chút tri thức này đối với Hoắc Ngập rất đơn giản, anh căn bản không cần phải ngồi nghe.
Giáo viên cũng không quan tâm nữa, bắt đầu trực tiếp giảng bài, các bạn học cũng không được mấy người chịu tĩnh tâm, có một bàn phía dưới đã bắt đầu truyền giấy, có tiếng tin nhắn gửi đi, chỉ có Lâm Kiều biết có bao nhiêu dày vò.
…
Hoắc Ngập quay về phòng ngủ, ngồi tại chỗ không lên tiếng thật lâu, nghĩ tới Lâm Kiều ngẩng khuôn mặt nhỏ tủi thân mà nói chuyện với anh, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến cô ấy nói bạn gái, đột nhiên chậc một tiếng, hung hăng nhíu mi, dựa về phía sau, bực bội vô cùng.
Sau khi kết thúc buổi học, Lâm Kiều ôm sách quay về ký túc xá, không cho người khác cơ hội hỏi thêm.
Lời của Hoắc Ngập nhanh chóng đã truyền khắp, tất cả mọi người còn đang trong trạng thái hoảng hốt, nam thần Nhất Trung kiêm học sinh giỏi thế mà lại nói ra lời nói như vậy, vậy cậu ấy sẽ làm lớn hay là làm bé*?!
*Tương tự như vợ cả, vợ bé
Vốn đang nghĩ Lâm Kiều bị Triệu Ánh Kỳ cạy góc tường, như vậy xem ra là Hoắc Ngập bị Trần Tuyên Trùng đào góc tường?!
Học sinh Nhất Trung hoàn toàn rối loạn, thảo luận một ngày thêm một buổi tối, cuối cùng đưa ra một kết luận, đó chính là Lâm Kiều mới là người lợi hại nhất, có thể làm người như Hoắc Ngập nói ra loại lời nói đó, vậy chứng tỏ chuyện yêu đương lần trước Hoắc Ngập hãm tương đối sâu, tương phản hoàn toàn với suy đoán của bọn họ.
Lâm Kiều ngày hôm sau cùng Cố Ngữ Chân tới phòng học, trong phòng học vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào, chờ khi cô đi vào, đột nhiên đều yên tĩnh.
Lâm Kiều không để ý đi về chỗ ngồi, không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Sau một lúc lâu, trong phòng học mới một lần nữa khôi phục ầm ĩ.
Nhóm nữ sinh tổ bên cạnh Lâm Kiều thường thường nhìn trộm cô, nhịn không được dựa lại gần, “Lâm Kiều, cậu có thể tới dạy tôi được hay không, cậu yêu đương như thế nào? Vừa lúc tôi đang thích một người, không biết nên theo đuổi cậu ấy như thế nào.”
Nữ sinh đang nói chuyện phía trước vây quanh lại gần, “Giúp cả tôi nữa, cũng sắp thi đại học rồi, tôi muốn thi đại học xong thì sẽ thổ lộ, nhưng lại sợ bị từ chối.”
“Hoắc Ngập thích cậu như vậy, có phải cậu có kỹ xảo gì hay không, tuy rằng tôi chưa có người để thích, nhưng về sau hẳn sẽ hữu dụng.”
Lâm Kiều hơi dừng, có chút dở khóc dở cười, “Cậu ấy không hề thích tôi, chỉ là cảm thấy chơi vui thôi.”
“Không thể nào, cậu ấy còn vì cậu mà đánh nhau.” Nữ sinh bên cạnh không tin, dù sao cũng nói ra được câu có thể đồng thời yêu cùng lúc với hai người bạn trai, làm sao nghe giống như là chơi đùa được?
Lâm Kiều lại rất bình tĩnh, duỗi tay cầm lấy bút, mở cuốn luyện tập ra, “Nếu không có việc của Trần Tuyên Trùng, chúng tôi đã sớm là người lạ.”
Mấy nữ sinh im lặng, lời này nói cũng đúng, vốn dĩ cũng đã chia tay, hơn nữa Hoắc Ngập cũng có bạn gái mới, nói đến cùng chắc vẫn không để bụng?
Đánh nhau với Trần Tuyên Trùng, hoặc là chỉ bởi vì anh em ở chung trước kia giờ theo đuổi bạn gái cũ của mình, nam sinh bình thường đều cảm thấy khó coi, huống chi là Hoắc Ngập, hơn nữa còn thổ lộ trước mặt mọi người, nhiều ít sẽ bị mất mặt.
Một ngày qua rất nhanh, sau khi Lâm Kiều giải thích, mọi người cũng cảm thấy có đạo lý, trung tâm nghị luận nhanh chóng chuyển qua ân oán giữa Hoắc Ngập cùng Trần Tuyên Trùng, còn về Lâm Kiều thì cũng không còn quan tâm lớn gì.
Buổi chiều tan học, Lâm Kiều đã bị Trần Tuyên Trùng chặn ở khu dạy học, buổi chiều cậu ta đã quay về trường, chưa từng nhiệt tình yêu thương trường học giống như lúc này, cậu ta phải ở nhà một tuần, nhưng một tuần còn chưa hết, đã vội vàng chạy về trường, trong nhà cũng không có cách với cậu ta.
Trần Tuyên Trùng mở to đôi mắt sưng nhìn không ra ban đầu, mở miệng hỏi, “Cậu nghĩ sao rồi, đồng ý làm bạn gái tôi chứ?”
Trần Tuyên Trùng cũng rất cấp bách, tuy rằng bị trong nhà nói một trận, còn chọc đến quan hệ khẩn trương giữa hai nhà, nhưng cậu ta vẫn vội vã muốn nghe được câu trả lời của Lâm Kiều.
Cái dáng vẻ kia của Hoắc Ngập đã nói rõ sẽ không buông tay, còn đưa ra loại đề nghị hai người bạn trai, nếu như thật sự đồng ý, nói rõ hậu hoạn vô cùng, với tính cách kia của tên đó không đ.â.m sau lưng cậu ta thì mới có quỷ, chủ yếu là Lâm Kiều có thể chống đỡ được loại đề nghị này hay không, bằng không mỗi một giây về sau của cậu ta thì mẹ nó sẽ là cái loại chính phòng chỉ có bày đó rồi bị vắng vẻ.