Lâm Kiều nhìn bộ dáng mặt mũi bầm dập của cậu ta, thật ra đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ, vì sao Trần Tuyên Trùng lại đột nhiên thổ lộ với cô ở trước mặt mọi người.
“Cậu yên tâm, cậu không cần lo lắng Hoắc Ngập làm gì, sau khi cậu yêu đương với tôi, lấy tính cách kia của cậu ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục đến tìm cậu.”
Lâm Kiều cũng không lo lắng Hoắc Ngập tới tìm, dù sao thì hôm nay cũng đã nói rõ.
Cô đá đá mũi chân, châm chước tìm câu, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, “Trần Tuyên Trùng, về sau cậu sẽ gặp được nữ sinh cậu thích hơn.”
Nghe câu từ chối này, Trần Tuyên Trùng cũng không biết tìm từ nào để hỏi tiếp, nếu như cô ấy nói không thích, cậu ta còn có thể hỏi một chút không thích cậu ta nơi nào?
Hiện tại đến góc độ để hỏi cũng không có, cô gái từ chối người ta còn rất ra dáng.
Trần Tuyên Trùng đứng tại chỗ, xấu hổ một lát, nhìn cô gái ngoan ngoãn đứng trên bậc thang, sau khi từ chối cậu ta còn thấy ngại ngùng, có vẻ sợ làm tổn thương tới người khác, còn tự hỏi trong chốc lát mới nói.
Trong lòng cậu ta không hiểu sao mềm mại một chút, đột nhiên hơi hiểu rõ vì sao Hoắc Ngập yêu đương với cô lâu như vậy mà vẫn chưa chia tay, cô gái ngoan ngoãn mềm mại như vậy, nhìn đã muốn ôm vào trong n.g.ự.c để dỗ, nơi nào chịu chia tay được?
Cậu ta nghĩ tới Hoắc Ngập thì lại đột nhiên có chút ghen ghét, tên khốn này không biết đã ôm nhiêu ít rồi!
Tên đó cũng là do vận khí tốt, người vừa lúc là nhà cậu ta giúp đỡ, nếu là nhà mình giúp đỡ, thì một đầu ngón tay tên đó cũng đừng nghĩ chạm vào!
Trần Tuyên Trùng nhớ tới khuôn mặt tai họa kia của Hoắc Ngập, nhịn không được mở miệng, “Cậu sẽ không thật sự thích Hoắc Ngập chứ, cậu ta thì không được, cậu đừng nhìn tên đó mặt ngoài dịu dàng, thật ra tính cách rất ác, nếu cậu thật sự thích cậu ta, về sau chắc chắn phải chịu khổ sở, người này rất khó nhìn thấu, nói không chừng một ngày nào đó mẹ nó lại coi trọng người khác, đến lúc đó cậu chỉ phải ngồi khóc nhè mà thôi.”
Lâm Kiều nghe lời nói thấm thía nghiêm túc khuyên bảo của cậu ta, nhịn không được cười rộ, Trần Tuyên Trùng như vậy thật sự quá khác lạ, ngày thường đều là giáo viên đi khuyên cậu ta, cũng chỉ muốn cậu ta chịu học.
Trần Tuyên Trùng thấy cô cười, cũng cảm thấy mình dong dài, cậu ta duỗi tay gãi đầu, che giấu một ít không được tự nhiên, “Cậu không chịu cũng không sao, người thích tôi cũng nhiều lắm, nếu không thành thì làm bạn bè cũng được, có thể làm anh em nữa, về sau tôi bảo kê cậu, ai dám bắt nạt cậu, cứ nói với tôi một tiếng!”
Trong lòng Lâm Kiều đột nhiên thấy ấm áp, cười nói, “Cảm ơn cậu, Trần Tuyên Trùng.”
“Cũng cảm ơn cậu, Lâm Kiều, tôi vĩnh viễn sẽ không quên, cậu là cô gái duy nhất đối tốt với tôi.” Trần Tuyên Trùng duỗi tay xoa đầu cô, đôi mắt ửng đỏ, “Cậu phải học tập thật tốt rồi thi đại học, chúc cậu thi đậu đại học A.”
Lâm Kiều nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng của cậu ta, sửng sốt một chút.
Trần Tuyên Trùng đã xoay người chạy, giọng nói từ xa xa truyền đến, người đã chạy đi xa, “ Tôi có việc đi trước, lần sau cùng nhau ăn cơm!”
Nếu người khác xem, giống như là đã xác định quan hệ bạn bè nam nữ, ở chung lại vô cùng hòa hợp.
Lâm Kiều nhìn bóng dáng chạy xa của cậu ta thật lâu, mới thu hồi tầm mắt đi về hướng khác, vừa quay đầu đã thấy Hoắc Ngập ở phía xa.
Anh có vẻ đã đứng ở chỗ đó nhìn rất lâu, đối diện với tầm mắt của cô cũng không nói gì, chỉ luôn nhìn cô, ánh mắt kia có chút chờ đợi, như là một đứa trẻ muốn ăn kẹo.
Lâm Kiều nhìn bánh kem trong tay anh, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Cô hơi cụp mắt, thu hồi tầm mắt, chạy lên lầu, tính toán đổi sang cầu thang khác để lên ký túc xá.
Hoắc Ngập nhìn cô xoay người chạy lên lầu, không có chút do dự nào, dường như tự giễu cười một chút, xoay người quay về, thuận đường ném bánh kem cầm trong tay vào thùng rác.
Trong ký túc xá Lý Thiệp đang vắt hết óc học từ đơn, thấy anh quay về có chút ngoài ý muốn, “Nhanh vậy mà đã đưa bánh kem xong rồi à?”
Hoắc Ngập ngồi xuống mép giường, không nói gì.
Lý Thiệp thấy anh tay không trở về, vậy bánh kem chắc đã đưa tới tay, cậu ta buông sách, hơi kinh ngạc nói: “Nói như vậy, Kẹo sữa đã đồng ý, tin lời cậu nói?”
Hoắc Ngập dựa người về sau, nhắm mắt lại hình như rất mệt.
Lý Thiệp thấy anh nằm xuống lại có chút ngoài ý muốn, “Giờ này sao còn đi ngủ, cơm không ăn? Tiết tự học buổi tối cũng không đi?”
Hoắc Ngập nhắm mắt lại rất bình tĩnh, giống như đã ngủ.
Lý Thiệp thấy anh hình như ngủ rồi, cũng không quấy rầy tiếp, dù sao về sau việc bận cũng là của cậu ta, nói chuyện yêu đương mà cũng phải hết chiêu dỗ này đến chiêu khác, mệt mỏi vô cùng…
Giữa giờ nghỉ trưa, gió ngoài cửa sổ hơi phất qua.
Cố Ngữ Chân đang làm đề, quạt điện trên đầu nhanh chóng chuyển động, Lý Thiệp bên cạnh đã ngủ rồi.
Cô ấy nhịn không được nhìn về phía cậu ta, cũng sắp tốt nghiệp, về sau bọn họ cũng sẽ không gặp lại, điểm giao thoa ngắn ngủi ở cấp ba giống như là một phần quà đưa cho cô, nhưng lại không có cách mở ra.
Cô biết sau khi cậu ấy tốt nghiệp, chắc chắn sẽ có bạn gái mới, mà mình cũng chưa bao giờ là loại hình cậu ấy thích.