Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 168: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ngày quay về trường điền nguyện vọng, Hoắc Ngập vẫn không quay về.

Lâm Kiều lo lắng sốt ruột ngồi trên xe, nhìn Quan Chí ngồi ở phía trước, “Anh Quan Chí, anh có biết Hoắc Ngập đang ở nơi nào không?”

Quan Chí quay đầu lại, “Anh không biết cậu ấy ở đâu, nhưng có thể gọi điện thoại, em muốn tìm cậu ấy?”

“Em có lời muốn nói với cậu ấy, chỉ là khi em gọi cậu ấy đều không nhận.”

Quan Chí trực tiếp gọi, đưa điện thoại cho cô.

Lâm Kiều nhận lấy, bên trên hiện thị số của anh, điện thoại vang lên một tiếng liền được nhận, không giống như cô lúc trước, bất luận gọi bao lâu đều không nhận.

Phía bên kia điện thoại rất ồn ào, cô đột nhiên có chút khẩn trương, đã lâu không nói chuyện với anh, cũng cảm thấy xa lạ.

“Chuyện gì?” Giọng nói của Hoắc Ngập xuyên qua tiếng ồn ào truyền tới, vẫn sạch sẽ dễ nghe như cũ, dịu dàng mang theo một chút khàn khàn, giống như không nghỉ ngơi tốt.

Lâm Kiều do dự trong chốc lát, mở miệng gọi tên của anh, “Hoắc Ngập, cậu chừng nào thì về nhà?”

Bên kia không lên tiếng, chỉ có tiếng xào bài trên bàn, Lâm Kiều dán lỗ tai tới gần di động cẩn thận nghe.

Điện thoại truyền đến một giọng nam, “A Ngập, ai gọi tới đấy, sao không nói gì, mau ra bài đi, có phải sợ thua hay không?”

Hoắc Ngập nghe vậy cười ra tiếng, trong điện thoại cũng có thể nghe ra sự hờ hững, “Sao có thể thua được?”

Lâm Kiều nghe bên trong tiếng bài va chạm vào nhau, đang chuẩn bị mở miệng, bên kia đã ngắt điện thoại.

Lâm Kiều hơi dừng, nhìn màn hình đen đi, trong lòng càng thêm trầm.

Cô do dự một chút, tay nhẹ nhàng bấm, lại gọi đi.

Lúc này, Hoắc Ngập không nhận, trực tiếp tắt máy.

Lâm Kiều nhìn điện thoại, im lặng không lên tiếng.

Quan Chí nhìn về phía cô gái đang cúi đầu xem điện thoại, “Sao rồi, nói gì vậy?”

“Không có gì.” Lâm Kiều đưa trả điện thoại.

Quan Chí bất đắc dĩ mà nhận điện thoại, thở dài một hơi, “Đưa em về trường trước đã, việc này em không quản được, người trong nhà có ai có thể quản được cậu ấy?”

Lâm Kiều cụp mắt không nói chuyện, mày nhăn chặt.

Lần này cô thi khá ổn, tới trường giáo viên cùng bạn học đều chúc mừng cô, nhưng đề tài khi rời tới Hoắc Ngập, liền không còn giống.

Đến nguyện vọng anh cũng không tới điền, đến Trần Tuyên Trùng còn ngoan ngoãn tới, nhưng học sinh ưu tú lại không hề tới.

Giáo viên cùng bạn học đều đang thảo luận chuyện này, không khỏi bóp cổ tay kinh ngạc.

“Vừa rồi tớ có đi qua hỏi lớp bọn họ, hôm nay Hoắc Ngập thật sự không hề tới.”

“Hiệu trưởng chắc chắn sắp điên lên rồi, vốn dĩ hai học sinh giỏi cùng nhau tiến vào, thổi ra bao nhiêu lời hay, đi đường còn mang theo gió, kết quả Tống Phục Hành rời đi, Hoắc Ngập còn làm ra loại chuyện này, có lẽ cũng phải hoài nghi phong thuỷ trong trường.”

“Tớ cũng cảm thấy trường chúng ta thật lạ lùng, chỉ cần vừa có chuyện thì sẽ là chuyện lớn.”

“Bởi vì đều là cá lớn, chỉ lật người cũng tạo ra sóng gió mãnh liệt, cá nhỏ tôm nhỏ sao mà quản được, cậu thử nhìn Hoắc Ngập mà xem, ngày thường an tĩnh không làm người ta lo lắng gì, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì trực tiếp làm hiệu trưởng tức hộc máu.”

“Mấy cậu nói xem có khi nào lại có liên quan tới Lâm Kiều hay không?” Một nam sinh chỉ Lâm Kiều đang ngồi ở chỗ không nói lời nào.

“Cũng có khả năng đấy, nói không chừng là c.h.ế.t trong tay cậu ấy.”

“Trăm phần trăm rồi, nếu không sao có thể đến việc thi cũng không làm, toán học cậu ấy nhắm mắt cũng có thể làm xong?”

Lâm Kiều vốn dĩ muốn hỏi Lý Thiệp về tình huống của Hoắc Ngập, nhưng chỗ ngồi của Lý Thiệp cũng trống không, “Sao hôm nay Lý Thiệp không tới?”

Cố Ngữ Chân nhìn chỗ Lý Thiệp, “Buổi sáng cậu ấy được người trong nhà đưa tới đây điền nguyện vọng, xong việc thì vừa mắng vừa lôi về, có lẽ là bị cấm túc.”

Cố Ngữ Chân thật ra cũng thấy cạn lời, Lý Thiệp rõ ràng học rất nghiêm túc, nhưng sau khi có thành tích, thế nhưng còn kém hơn so với ngày thường cậu ta tùy tiện làm, làm người nhà cậu ta nổi trận lôi đình, cảm thấy đứa con phá hoại này có thái độ cực kỳ có lệ, suýt nữa thì đánh gãy chân.

Lâm Kiều nghe vậy càng sầu, Lý Thiệp không thấy, vậy càng không biết Hoắc Ngập ở nơi nào…

Sau khi điền xong nguyện vọng, cả lớp hẹn nhau cùng đi thả lỏng.

Lâm Kiều cũng bị kéo đi KTV, chuẩn bị ngồi ghế lô chơi suốt đêm.

Một đám người mới đến nơi này, bên cạnh liền có bạn học chỉ về phía trước, “Mấy cậu mau nhìn, là Hoắc Ngập.”

Bước chân Lâm Kiều hơi dừng, theo phương hướng nữ sinh chỉ nhìn sang, quả nhiên thấy Hoắc Ngập đứng cách đó không xa cùng với một đám người.

Anh dựa vào tường cùng người ta nói cười, tay kẹp một điếu thuốc chưa đốt, ngón tay thưởng thức, nghe thấy âm thanh nhìn thoáng qua bên này, lại làm như không nhìn thấy, xoay người vào ghế lô.

Một đám người đi cùng anh, Lâm Kiều chỉ thấy quen mấy người, Tô Nhạn, nam sinh có hình xăm trên cánh tay, còn có nam sinh đeo khuyên tai.

Tuy rằng đám người kia trang điểm đậm, nhưng lại không che giấu được vẻ phản nghịch trên người, hoàn toàn không hợp với học sinh trong trường.

Các bạn học cũng không dám nói gì, theo người phục vụ vào ghế lô, mới bắt đầu nổ tung.

“Tình huống là thế nào đấy, vừa rồi có phải tớ hoa mắt hay không, người kia là Hoắc Ngập trường chúng ta hả, cậu ấy biết hút thuốc!”

Một nữ sinh hạ giọng, “Cậu bớt nói đi, nhìn ngầu vô cùng, nói câu xấu xa cũng làm tim người ta ngứa ngáy, vừa rồi liếc mắt một cái mà tớ cũng không dám đối diện với cậu ấy, nhưng mà cậu ấy bị dạy hư cũng quá nhanh, vừa rồi suýt nữa thì tớ cho rằng cậu ấy vốn dĩ chính là người như vậy.”

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 168: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!