Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 169: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Khó trách không thèm thi đại học, quậy với một đám người như vậy, nào còn tâm tư học tập nữa, các cậu có thấy rõ không, mấy nữ sinh kia cổ áo thấp tới nỗi làm n.g.ự.c muốn rơi ra luôn.”

Lâm Kiều ngồi một lát, nhịn không được đứng dậy ra bên ngoài, đi ngang qua ghế lô bên kia, nhìn thoáng qua vào bên trong, người rất nhiều rất náo nhiệt, vội vàng liếc mắt một cái nhưng cũng không nhìn thấy anh.

Cô cụp mắt dạo qua bên cạnh một vòng, cắn răng mở cửa ghế lô.

Đi vào liền thấy Hứa Niệm đang ngồi uống rượu cùng nhóm nữ sinh bên trong, cô đối diện với tầm mắt của Hứa Niệm, hai người đều hơi sửng sốt.

Lâm Kiều không phản ứng kịp, Hứa Niệm vừa rồi còn ngồi ở ghế lô của bọn họ, sao chỉ chớp mắt đã tới nơi này?

Có nam sinh đang dựa gần cửa, thấy cửa mở, huýt sáo một tiếng, “Lại tới một em? A Ngập, không phải là lại tới tìm cậu chứ?”

Nam sinh đeo khuyên tai nhìn thấy cô, “Em gái này nhìn quen mắt thế, A Ngập, là bạn gái nhỏ lần trước của cậu hả?”

Hoắc Ngập ngồi ở sô pha bên kia chơi bài, nghe vậy nâng mắt nhìn thoáng qua, nói không chút để ý, “Người ta đã có bạn trai.”

Nam sinh dựa cửa hơi nhướng mày, “Ấy, thế em gái nhỏ đây là muốn tìm ai thế, bạn trai của em không có ở chỗ bọn anh đâu?”

“Nếu là muốn tìm một người có sẵn cũng không thành vấn đề, em cứ vào chọn, dù sao đều độc thân hết.” Nam sinh đang cầm bài, khoác tay lên vai nam sinh đang dựa cạnh cửa, lông nhông nói.

Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, “Hoắc Ngập, cậu có thể ra ngoài một lúc không?”

Hai nam sinh nhìn nhau, vẻ mặt ‘ tôi biết ngay mà’.

Hoắc Ngập không quan tâm cô, vẫn chơi bài như cũ, xung quanh yên tĩnh một lát, chỉ có tiếng nhạc ầm ĩ áp qua tai.

Lâm Kiều im lặng một lát, theo lối đen như mực mà đi vào bên trong, nam sinh bên cạnh đột nhiên duỗi chân ngáng đường.

Lâm Kiều không phòng bị, trực tiếp ngã về phía trước, cả người bổ nhào lên đùi anh.

Nam sinh trong ghế lô nhanh chóng ồn ào, “Mẹ kiếp, em gái nóng lòng thế hả, còn nhào vội lên nữa kìa!”

“Cũng rất biết chọn, liếc mắt một cái liền chọn ngay một anh đẹp nhất.”

Lâm Kiều bổ nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh, trong mơ hồ còn đập vào dây lưng trên eo anh.

Cô vội vàng thu tay về, ngẩng đầu nhìn lại, anh cúi đầu nhìn xuôngs, trong mắt có vẻ hư hỏng không tốt.

Bên tai đều là tiếng ồn ào, Lâm Kiều còn chưa phản ứng lại, Hoắc Ngập đã duỗi tay bế cô lên, ôm ngồi ở trên đùi, “Hôm nay chọn tôi làm bạn trai?”

Anh cười nói như vậy, thật sự có loại cảm giác xấu xa, vừa rồi các bạn học nói rất đúng, xác thật có loại cảm giác ngứa ngáy tâm tư.

Lâm Kiều không hiểu sao lại có chút khẩn trương, cũng không phải chưa từng ngồi lên đùi anh, chỉ là đã lâu không gặp mặt, làm n.g.ự.c cô căng chặt.

Nam sinh bên cạnh thấy động tác của Hoắc Ngập, huýt sáo một cái.

Lâm Kiều nhìn về phía nam sinh vừa huýt sáo, Hoắc Ngập đã cầm bài đưa tới trước mặt cô, “Có biết đánh bài không?”

Lâm Kiều nhìn mấy lá bài trước mặt, tầm mắt không tự giác dừng trên tay anh, ngón tay thon dài, cổ tay đẹp rõ ràng.

Cô dừng một chút, tay kẹp thuốc của Hoắc Ngập đã duỗi lại lấy bài.

Điếu thuốc trên tay anh, đầu tàn đã rất dài, lúc nâng lên, theo ngón tay anh rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống quần cô.

Hoắc Ngập thổi khói bụi trên tay, tùy tiện giúp cô phủi bỏ khói bụi trên quần, rút ra mấy lá bài, ném lên trên bàn, “Vào chơi đi, thua tính tôi, thắng tính cậu.”

Lâm Kiều khẽ nhíu mày nhìn điếu thuốc trong tay anh, duỗi tay lấy bài đi, đứng dậy đặt lên bàn, “Cậu có thể đừng đùa được không?”

Giọng nói của cô vẫn rất ôn hòa, nhưng một chồng bài trong tay ném lên trên bàn, làm đám người đang đánh bài bên cạnh hơi dừng lại.

Tô Nhạn trực tiếp tắt nhạc, vốn dĩ không khí đang náo nhiệt cũng đình trệ lại, “Cậu ấy ra ngoài chơi, cậu quản lắm như vậy làm gì, cậu là mẹ cậu ấy sao?”

Một câu trào phúng như vậy được nói ra, toàn phòng đều cười điên.

Nam sinh đứng cạnh cửa rất có hứng thú mà nhìn Lâm Kiều, “A Ngập, bạn gái này của cậu cũng rất biết trông chừng đấy, có lẽ là không thích cậu đi theo mấy người chúng tôi chơi bời đâu?”

Nữ sinh bên cạnh cổ quái nói, “Người ta là học sinh tốt, làm sao chịu chơi cùng với mấy người không chịu đọc sách như chúng ta?”

“Lại nói, chị gái này cũng là học sinh tốt, nhưng lại rất để mắt tới chúng ta, còn tới tìm chúng ta uống rượu!” Nữ sinh trang điểm đậm, duỗi tay khoác lên bả vai Hứa Niệm ở bên cạnh.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã chơi quen như chị em.

Nam sinh đeo khuyên tai nghe thế, vội vàng mở miệng pha trò, “Bạn gái người ta nói cái gì còn phải e ngại mấy người à? Ít nói vài câu đi.”

Tô Nhạn miễn cưỡng đè lại bực tức quay về chỗ ngồi, “Vừa rồi không phải nói đã có bạn trai sao?”

Lâm Kiều không quan tâm người bên cạnh, nhìn về phía Hoắc Ngập đang ngồi trên sô pha ở phía trước, “Sao cậu lại nộp giấy trắng?”

Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn lên, vẫn hững hờ trước sau như một, anh nhìn cô một lát, đột nhiên cười rộ, “Cậu sẽ không cho rằng tôi nộp giấy trắng là bởi vì cậu chứ, cậu cảm thấy có khả năng đấy à?”

Lâm Kiều nói không ra lời, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô thật sự không có cách nào hỏi ra.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 169: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!