Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 171: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lâm Kiều duỗi tay kéo Hoắc Ngập, “Cậu ấy nên về nhà, đã lâu chưa quay về, người trong nhà sẽ lo lắng.”

Tô Nhạn khẽ nhíu mày, đi đến phía bên cô, giọng điệu có chút hung dữ, “Cậu đừng ở chỗ này làm phiền người khác, thật sự muốn làm mẹ người ta hả?”

Nam sinh bên cạnh khó mà nói thêm, mấy nữ sinh lại mở miệng, “Em gái đi nhanh đi, đừng ngốc ở nơi này quấy rầy chuyện tốt của người ta.”

“ Đúng vậy, nửa đêm còn canh ở chỗ này, mặt dày mày dạn.”

Hoắc Ngập cụp mắt không nói chuyện, anh uống rất nhiều, hiển nhiên đã có chút chịu không nổi, hơi dựa trên xe, vẫn luôn nhìn cô.

Lâm Kiều nghe vậy càng thêm kiên trì, “ Tôi muốn đưa cậu ấy về nhà.”

“Cậu không hiểu tiếng người à, tôi đưa cậu ấy về nhà, không phải chuyện của cậu!” Tô Nhạn duỗi tay kéo cửa xe, chuẩn bị đỡ Hoắc Ngập vào.

Mấy nữ sinh lập tức đi lên cản Lâm Kiều.

Lâm Kiều trơ mắt nhìn Hoắc Ngập bị Tô Nhạn đỡ đi, trực tiếp đẩy mấy nữ sinh ngăn chặn ở phía trước, một phen giữ c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhạn, đẩy ra bên ngoài, “Hôm nay cậu ấy chỉ có thể theo tôi.”

“A Ngập!” Tô Nhạn tức giận nói không ra lời, nhìn về phía Hoắc Ngập, hiển nhiên là chờ anh lên tiếng.

Mấy nam sinh phía sau đương nhiên là đứng về phía Tô Nhạn, thấy thế say khướt đến gần, “Chuyện gì cũng từ từ, sao còn muốn động thủ đánh Nhạn Nhạn của chúng tôi?”

“ Đúng đấy, A Ngập, bạn gái cậu hơi quá rồi đấy, nếu thấy chúng tôi không vừa mắt, cũng không thể không cho mặt mũi như vậy chứ?”

“Nói thật, loại nữ sinh như này tóm đước một đống, cứ lắm chuyện dong dài phiền thật sự, trực tiếp chia tay là được, về sau vẫn còn đầy nữ sinh khác.”

Hoắc Ngập nghe thế, giống như có chút nghe lọt, anh đứng thẳng, đến gần Lâm Kiều.

Vài người thấy thế đều chuẩn bị xem Lâm Kiều bị chê cười, còn chưa phản ứng lại, Hoắc Ngập đã đi tới, như say như tỉnh, “Đừng chia tay.”

Vài người đứng trước nháy mắt cứng họng không trả lời được, mẹ nó đây đúng là trước nói sau vả mặt mà, đôm đốp vang lên.

Lâm Kiều bị anh ôm lấy từ phía sau, suýt chút nữa đứng không vững, quá nặng, vóc dáng cao như vậy trực tiếp áp lại gần, khí thế đều bị anh đè ép sạch sẽ.

Tô Nhạn nhìn Hoắc Ngập, hốc mắt ửng đỏ.

Nam sinh xăm hình hiển nhiên đã sớm biết sẽ có kết quả này, duỗi tay kéo Tô Nhạn rời đi, “Đi thôi, không phải của mình thì đừng nghĩ.”

Đoàn người thấy thế cũng không ở lại nữa, đi theo người phía trước rời đi, tài xế thấy bọn họ không lên, lái xe đi phía trước đón người khác.

Lời nói của nam sinh kia rõ ràng là nói với Tô Nhạn, nhưng Hoắc Ngập lại nghe vào tai, anh im lặng thật lâu, thấp giọng trả lời, “ Tôi đang suy nghĩ…”

Lâm Kiều nghe được hơi dừng, im lặng kéo tay anh ra, xoay người nhìn về phía anh, gian nan hỏi, “Hoắc Ngập, cậu nói tôi biết, vì sao lại nộp giấy trắng?”

Hoắc Ngập nhìn cô không nói lời nào.

Anh không nói lời nào, tâm Lâm Kiều càng thêm chìm xuống, cô không biết làm sao, thậm chí bắt đầu hoài nghi, “Không có khả năng, cậu đã có bạn gái mới, chắc chắn có thể buông.”

Hoắc Ngập nhìn cô, hơi cười, “ Tôi cũng muốn thích người khác, nhưng lại không làm được, đầu óc tôi đều chỉ nghĩ làm chị.”

Lâm Kiều nghe vậy cả người đều cứng lại, căn bản không biết nên trả lời ra sao, anh uống say cũng giống như không say, nói chuyện vĩnh viễn đều làm người khác không thể chống đỡ được.

Hoắc Ngập duỗi tay ôm cô, giọng nói hơi khàn, nhẹ nhàng hôn cô, “Chị à, đừng chia tay được không, tôi thật sự thích chị, không phải tùy tiện chơi đùa.”

Lâm Kiều hơi nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn của anh, n.g.ự.c một trận khó chịu, kết quả đều như nhau, dù giãy giụa cũng đều như vậy.

Động tác của Hoắc Ngập ngừng một chút, nhìn cô thật lâu, chậm rãi buông tay, “Chị thật sự không thích tôi chút nào sao.”

“Hoắc Ngập, cậu nên thi đại học…”

“ Tôi không làm được, một bài cũng không thể làm được!” Hoắc Ngập đột nhiên đánh gãy lời nói của cô, “Chị cho rằng tôi là thiên tài, thật sự sẽ không bị ảnh hưởng?”

Lâm Kiều hoàn toàn sửng sốt, nhìn anh nói không ra lời.

Hốc mắt Hoắc Ngập hơi phiếm hồng, “Lâm Kiều, tôi chính là bởi vì chị nên không có cách nào thi đại học, tôi chính là muốn chị nhớ cả đời! Nhớ kỹ tôi đã từng thích chị như vậy, về sau tôi sẽ không bao giờ thích chị như vậy nữa.”

Lông mi Lâm Kiều hơi run.

“Về sau đừng để tôi nhìn thấy chị.” Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, xoay người không quay đầu lại mà rời đi.

Lâm Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, rốt cuộc nhịn không được n.g.ự.c nặng nề, rơi nước mắt.

Cô biết cô xong rồi, cô đời này đều không thể quên người này, tuyệt đối sẽ không bao giờ có người giống như anh mãnh liệt mà kiên định thích chính mình, cho dù chính anh cũng hiểu không thể hợp.

Một ngày đó Lâm Kiều đứng yên thật lâu, nhìn sắc trời chậm rãi thay đổi, tầm mắt mờ mịt.

Trên đường người từ nhiều đến ít, lại từ ít thành nhiều, tất cả đều không thay đổi gì, thực tế vẫn là quá trình từng bước một.

Lần nghỉ hè này, Lâm Kiều không hề gặp lại Hoắc Ngập, cô ở Hoắc gia, mỗi ngày đều ra ngoài làm thêm, trước khi vào đại học, cầm tấm thẻ Triệu Bích Quận từng đưa trả lại, tiền bên trong, cô chưa từng động vào.

Lúc học đại học, Lâm Kiều cũng không hề trở về, nghỉ đông và nghỉ hè đều làm thêm ở bên ngoài, Hoắc gia cũng không ai sẽ để ý cô có quay về hay không.

Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Chương 171: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!